Cô tươi cười dịu dàng với anh, mặt anh không biểu lộ cảm xúc quay người ngồi xuống.
Trên bàn ăn đã đặt vài món ăn, đều là món anh thích ăn.
Những món ăn này, đều là cô làm?
"Mau ăn đi." Một chén cơm trắng đặt trước mặt anh, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của người phụ nữ vang lên bên cạnh anh.
Anh không hỏi cô, vì sao cô lại nấu cơm, không phải người giúp việc làm. Anh đã đói bụng, cầm lấy đôi đũa nếm món ăn cô làm.
Phải nói, mùi vị cũng rất ngon. Anh không biết cô biết nấu ăn, càng không biết khả năng nấu ăn của cô rất tốt.
Có lẽ con cái nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, cô biết làm đồ ăn cũng không phải chuyện làm cho người khác đáng phải ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy như vậy cũng là đương nhiên.
Anh ăn mấy miếng, phát hiện cô vẫn còn đứng ở bên cạnh.
Lúc hướng mắt nhìn về phía cô, vô tình anh nhìn thấy trên mu bàn tay của cô có mấy vết đỏ do bị dầu nóng bắn vào.
Tay Giang Vũ Phi rất trắng, cho nên mấy vết đỏ kia lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Ánh mắt anh ngừng lại, điềm nhiên như không có việc gì chuyển lên mặt cô, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt si mê của cô.
"Cô đứng ở đây làm cái gì?" Anh có chút phản cảm, không vui hỏi.
"À?" Cô đứng hình giống như đã làm chuyên gì xấu bị bắt quả tang, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ánh mắt cô né tránh, nói quanh co: "Em… Em muốn xem anh còn cần cái gì hay không?"
"Không cần." Anh lạnh nhạt nói.
"À, vậy em xuống dưới, có chuyện gì thì anh gọi em." Cô ngượng ngùng lật đật quay người rời đi, anh nhìn bóng lưng cô, cảm thấy có chút mắc cười.
Người phụ nữ này vẫn không trưởng thành một chút nào, cho anh cảm thấy giống như cô dại khờ.
Mỗi lần cô si mê nhìn anh, cô tự nghĩ là mình che giấu rất tốt, nhưng anh đều nhìn ra được, có thể nói tất cả mọi người đều nhìn ra được.
Có điều anh lại không thích cô, thậm chí còn thấy rất phiền.Cô căn bản là không biết cách che giấu tâm sự, mỗi khi nhìn anh sẽ ngẩn người ra, người ngốc cũng biết cô rất thích anh.
Nhưng cô của hiện tại, đã hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt cô không còn có chút xíu si mê nào nữa, khi cô đối mặt với anh, ánh mắt cô bình tĩnh, nhìn anh như đang nhìn một người không quen không biết.
Cô đã bắt đầu thay đổi từ mấy tháng trước, cũng bởi vì ngày đó anh bỏ rơi cô giữa đường, ngày hôm sau cô liền hoàn toàn thay đổi.
Anh rất nghi ngờ, một người sao lại chuyển biến lớn đến như vậy chứ?
"Lăng, anh thật tốt với em." Người Nhan Duyệt dịu dáng áp lên ngực anh, cánh tay thon dài của cô ta quấn lên cổ anh.
Kéo tâm tư trở lại, Nguyễn Thiên Lăng nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Nhan Duyệt, bỗng nhiên cảm thấy mất đi vài phần quyến rũ.
"Lăng..." Cô ta lười biếng nheo đôi mắt lại như con mèo.
Nếu là bình thường, cô tới gần anh như vậy, anh đều có phản ứng lại, sẽ lập tức nhiệt tình đáp lại cô ta.
Nhưng hôm nay, anh hơi thiếu hứng thú.
"Duyệt Duyệt, anh đang đói bụng." Anh kéo cánh tay cô xuống, mỉm cười nói.
Nhan Duyệt liền tỉnh táo lại, cô ta lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt. Cô ta chủ động nhiệt tình, anh lại nói anh đang đói bụng, đương nhiên cô ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Anh giả vờ như không nhận thấy cô ta bối rối, kéo cô ta đi vào phòng bếp: "Chi bằng chúng ta đi ra ngoài ăn, đi ăn ở Hoàng Gia Ngự Thiện mà em thích thì thế nào?"
Nhan Duyệt cũng không có tâm trạng làm sủi cảo cho anh, cuối cùng lại cùng với anh đi ra ngoài ăn cơm.
Ăn cơm xong, Nguyễn Thiên Lăng liền đưa cô ta về nhà.
Cũng không trì hoãn thời gian quá lâu, anh liền lái xe trở lại nhà mình.
Trong nhà, ông Nguyễn đã về, bà Nguyễn ở lại bệnh viện chăm sóc lão thái gia, người làm nói hôm nay thiếu phu nhân sau khi trở về liền đi ngủ, đến bây giờ cũng không xuống lầu.