Không riêng gì bà ta, sắc mặt của ông Nguyễn và Nguyễn Thiên Lăng đều thay đổi.
Vẫn luôn thận trọng và quen nhìn biết bao cảnh tượng kỳ lạ nhưng luật sư Hoàng Phủ cũng kinh ngạc vô cùng.
Phải biết rằng, ông cụ của Nguyễn gia có những 40% cổ phần Nguyễn thị.
Trong tay Nguyễn Thiên Lăng chỉ có 30%. Nếu như giao 40% cổ phần đó vào tay Giang Vũ Phi, như vậy Giang Vũ Phi sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Nguyễn thị.
Cả Nguyễn thị, có thể tùy ý để cô điều khiển, định đoạt.
Chẳng lẽ ông cụ điên rồi sao, sao có thể đành lòng đưa nhiều cổ phần như thế cho Giang Vũ Phi.
Cho dù ông thích Giang Vũ Phi đến mức nào, cũng không nên đem thứ vốn thuộc về cháu đích tôn tặng hết cho cô.
Bà Nguyễn cho rằng ba chồng chính là bị điên, bị con nhỏ thối tha Giang Vũ Phi lừa đến mức không phân biệt được ai mới là cháu đích tôn của ông.
Bà ta nhíu mày nhăn nhó nói: “Ba, sao ba có thể làm thế! Thiên Lăng mới là cháu của ba, sao ba có thể đưa hết tài sản của Nguyễn gia cho Giang Vũ Phi chứ. Nó không phải người của Nguyễn gia ta, ba cho nó, chẳng phải là hai tay dâng Nguyễn thị cho người ngoài sao?”
Nguyễn An Quốc ngồi nghiêm trang, bất động vững như Thái Sơn.
Ông hơi nhìn lên, thản nhiên nói: “Có hai lựa chọn, các con tự mình chọn đi.”
Ông Nguyễn hiểu, ba cũng không phải thật lòng muốn chuyển nhượng 40% cổ phần dưới tên ông cho Giang Vũ Phi.
Ông chỉ muốn tạo áp lực cho họ, khiến họ không thể không chấp nhận điều khoản trong thỏa thuận ly hôn.
Nhiều năm như vậy, ông ta hiểu rất nhiều tính khí ba mình, ông cụ đã đưa ra quyết định thì khó lòng mà thay đổi.
Thực ra điều khoản trong thỏa thuận ly hôn cũng không có gì quá đáng.
Dù sao trong cuộc hôn nhân này, người chịu thiệt là Giang Vũ Phi, người đuối lý là Nguyễn Thiên Lăng. Nếu như làm ầm ĩ đến việc ly hôn trên tòa án, Nguyễn Thiên Lăng phải trắng tay ra đi.
Đương nhiên, cho dù có thực sự làm loạn lên, Nguyễn gia bọn họ cũng sẽ không có bất cứ tổn thất gì.
Nghĩ thông suốt những điều này, ông Nguyễn nói: “Cứ làm theo ý của ba đi, thỏa thuận ly hôn này, con không có ý kiến.”Tuy nhiên xét về tình về lý, họ nên bồi thường thỏa đáng cho Giang Vũ Phi, cho cô 10% cổ phần Nguyễn thị, cũng không có gì là quá đáng.
Bà Nguyễn thiếu chút nữa đã hét lên, bà ta thấy không chỉ ba chồng điên, ngay cả chồng mình cũng điên rồi.
Bà ta đang muốn mở miệng nói thì Nguyễn Minh Đào liếc bà ta một cái, không cho phép bà ta làm càn. Bà Nguyễn muốn nói cũng phải kìm nén, nén luôn cả không ít uất ức và không cam lòng.
“Ông nội…” Giang Vũ Phi khẽ nói, Nguyễn An Quốc ngắt lời cô, nói: “Cháu đừng nói, ông biết cháu không muốn Nguyễn gia bồi thường cho cháu.”
“Cháu nghe ông nội nói, 10% cổ phần này bây giờ vẫn chưa thuộc về cháu, tất cả tiền lời sinh ra từ cổ phần công ty đều không phải thuộc về cháu. Chỉ khi ông chết, nó mới hoàn toàn thuộc về cháu. Đến lúc đó, cổ phần nên xử lý như thế nào là do cháu quyết định, không ai có thể can thiệp.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Nếu như cháu không đồng ý, vậy thì tạm thời không ly hôn.” Nguyễn An Quốc lạnh nhạt ngắt lời cô, tỏ ý không muốn nghe cô nói tiếp.
Giang Vũ Phi khó xử không nói thêm lời nào.
Trong lòng cô nghĩ, đến lúc đó sẽ trả cổ phần cho Nguyễn Thiên Lăng, dù sao cô cũng không muốn số tiền này.
“Còn vấn đề gì nữa không, nếu không có vấn đề thì ký tên đi.” Nguyễn An Quốc lên tiếng.
“Ông nội, cháu không có ý kiến gì.” Nguyễn Thiên Lăng bình tĩnh nói, mắt anh nhìn về phía Giang Vũ Phi, sau đó lấy bút ra đưa cho cô.
“Ký tên đi.”
Giang Vũ Phi ngẩn người, sự việc đã đến mức này cũng chỉ có thể ký tên.