Nguyễn Thiên Lăng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút nói: "Tôi cần phải nói giỡn với các cậu sao?"
"Ha ha, anh cũng có quá nhiều điều ngạc nhiên rồi. Dù sao chuyện ly hôn của anh mà một chút tin tức cũng không truyền ra ngoài. Anh Lăng, nào, em mời anh một ly, chúc mừng anh một lần nữa trở lại cuộc sống của nam thần độc thân!"
Đông Phương Dục đưa một ly rượu cho anh, anh nhận lấy rồi uống nửa ly: "Cùng ăn chơi vui vẻ đi, hôm nay tâm trạng tôi không tệ, cùng các cậu chơi một đêm."
Những người khác lập tức hoan hô, bầu không khí liền sục sôi hẳn lên.
Nguyễn Thiên Lăng dựa vào ghế sofa rồi uống hết ly rượu còn lại, tâm trạng của anh thật sự rất nhẹ nhàng, chỉ là có chút mất hứng thú, giống như là anh đã già rồi, không có cách nào chơi với những người trẻ tuổi sôi nổi.
Lúc biết được chuyện Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, đã có người lặng lẽ báo tin cho Nhan Duyệt.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng VIP liền bị đẩy ra, ba cô gái quần áo thời trang đi vào.
Đi ở đằng trước nhất chính là Nhan Duyệt, cô ta xuất hiện tựa như nữ vương giá đáo, khí thế mạnh mẽ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ở sau lưng cô ta, theo thứ tự chính là Hứa Mạn với Lưu Thiến Thiến.
Thân phận của Hứa Mạn với Lưu Thiến Thiến đều không tầm thường, bọn họ từ nhỏ đã có quan hệ chị em tốt với Nhan Duyệt.
"Ơ, ba đóa hoa vàng đến." Đông Phương Dục vừa phát ra một tiếng trêu chọc thì liền ăn một cú đấm của Hứa Mạn.
Ánh mắt Nhan Duyệt nhìn thẳng vào Nguyễn Thiên Lăng, cô ta đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cánh tay khoác lên cánh tay anh một cách thân mật tự nhiên, khuôn mặt đã trang điểm xinh đẹp đầy nét tươi cười nhìn anh.
"Lăng, anh không có tin tức gì tốt nói cho em nghe sao?" Cô ta dịu dàng hỏi anh, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn.
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô ta một cái rồi vươn tay ôm lấy người cô ta, khoé môi cong lên một cách tà mị: "Anh còn tưởng là em đã biết."
"Biết cái gì vậy, em không biết gì cả." Cô ta ra vẻ vô tội nháy mắt mấy cái, cô ta muốn chính miệng anh nói ra.
Khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng cong lên càng lúc càng cao, anh lại gần bên tai cô ta rồi thấp giọng nói gì đó, Nhan Duyệt nghe xong lập tức cười tươi như hoa.
Cả người cô ta rúc vào trong lòng ngực của anh, cô ta vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng rãi của anh.
"Lăng, rốt cục chúng ta cũng có thể quang minh chính đại qua lại với nhau. Về sau anh là của một mình em, ai cũng không thể cướp anh đi."
Người đàn ông chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi hôn lên khuôn mặt cô ta, trong mắt cũng ánh lên nụ cười vui vẻ.
Nhan Duyệt là người phụ nữ mà anh yêu mười mấy năm, hiện tại rốt cục anh cũng có thể lấy cô ta làm vợ, đương nhiên anh cũng thật vui mừng.
"Nguyễn đại ca, Duyệt Duyệt, chúc mừng hai người." Hứa Mạn bưng một ly rượu tới, cô ta có một mái tóc ngắn đẹp đẽ, cười vô cùng hưng phấn.
"Nào, em kính hai người một ly, chúc hai người hạnh phúc mãi mãi."
Nguyễn Thiên Lăng ôm Nhan Duyệt ngồi thẳng lên, một tay rót đầy hai ly rượu, đưa một ly cho bên người phụ nữ trong lòng, sau đó tự bưng một ly lên.
Bọn họ cụng ly với Hứa Mạn, vui vẻ uống hết ly rượu mà cô ta mời.
"Mạn Mạn, hiện tại chị và Lăng đã đến bên nhau. Em và bọn chị cũng chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn không tìm bạn trai? Chị có nghe nói, người theo đuổi em xếp cả hàng dài, có ai thích hợp thì em mau chọn một người đi." Nhan Duyệt bưng ly rượu, như một bà chị hàng xóm khuyên nhủ cô ta.
Hứa Mạn cười ha ha nói: "Em còn trẻ lắm, về sau trực tiếp tìm một người đàn ông rồi kết hôn luôn, hẹn hò cái gì chứ, thật phiền phức."
"Thiệt là." Nhan Duyệt bất đắc dĩ cười cười.
Lưu Thiến Thiến với mái tóc dài mềm mại, ngoại hình dịu dàng cũng vội tới góp vui.