“Không phải hắn ta?” Giang Vũ Phi kinh ngạc, cảm thấy mơ hồ: “Vậy là ai?”
Trên bàn ăn lúc đó, cô cảm thấy chỉ có một khả năng duy nhất đó là ông chủ của cô và phó cục Hoàng, nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại nói với cô rằng không phải bọn họ.
Vậy là ai mới được chứ?
Cô chỉ nhớ mỗi khuôn mặt của hai người đó, ngoài ra không có ấn tượng nào với những người khác.
“Ngày mai tôi sẽ nói với cô sau, mai tôi đến tìm cô.”
“Nguyễn Thiên Lăng, có phải anh giấu giếm tôi điều gì không?” Giang Vũ Phi nhạy cảm phát hiện có gì đó không hợp lý, Nguyễn Thiên Lăng lại không trả lời mà ngắt luôn điện thoại.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Giang Vũ Phi nhíu mày bất an.
Trực giác mách bảo với cô rằng sự việc không hề đơn giản như vậy. Nếu không vì sao anh lại phải giấu giếm sự thật, không hề nói với cô người đó là ai?
Thời điểm Nguyễn Thiên Lăng cất di dộng, xoay người lại thì nhìn thấy Nhan Duyệt từ bên trong bước ra.
“Lăng à, em không muốn chơi nữa, chúng ta về nhà đi, em thấy hơi mệt.” Nhan Duyệt bước lên ôm chặt cánh tay anh, nói chuyện có phần thẹn thùng mờ ám, đôi mắt long lanh như thủy tinh ánh lên vẻ mong chờ.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi lóe lên, gật đầu đáp: “Cũng được, đi thôi, anh đưa em về nhà.”
Nếu như vừa rồi anh không nhận được điện thoại của Giang Vũ Phi, có lẽ đêm nay anh sẽ đề nghị qua đêm cùng Nhan Duyệt.
Đã chia lìa bao nhiêu năm như vậy, không phải dễ dàng gì họ mới được gần nhau. Dù là ai đi nữa, cũng sẽ muốn sống cuộc sống chỉ có hai người.
Thế nhưng sau khi nhận điện thoại của Giang Vũ Phi, suy nghĩ của anh có chút thay đổi, đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú với những chuyện khác.
Nhan Duyệt nói muốn về nhà nghỉ ngơi, là muốn ám chỉ với anh rằng anh đưa cô ta đi, cùng cô ta trải qua một đêm riêng tư tuyệt diệu.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại không hiểu ý tứ của cô ta, anh lại lái xe đưa cô ta về nhà thật.
Đi được nửa đường, Nhan Duyệt biết được ý định của anh, cô ta cảm thấy rất thất vọng.
Chẳng lẽ ám hiệu của cô ta chưa đủ rõ ràng sao?
Nhưng một thiên kim tiểu thư như cô ta, từ nhỏ đã được giáo dục, làm sao có thể nói những lời lẽ thô thiển được, đưa ra ám hiệu như vừa rồi đã là rất mạnh dạn rồi.
Nếu bây giờ cô ta nói thẳng ra, anh sẽ xem thường cô ta, cảm thấy cô ta chẳng khác những phụ nữ thấp kém khác là bao.
Để duy trì hình tượng cao quý thuần khiết, Nhan Duyệt luôn giữ nụ cười trang nhã đúng tiêu chuẩn.
Sau khi xuống xe còn rất vui vẻ chúc anh ngủ ngon, giống như một cô gái ngoan, đêm xuống là về nhà, tuyệt đối không ở bên ngoài quá lâu.
Nguyễn Thiên Lăng chờ cô ta vào trong biệt thự, anh mới lái xe rời đi.
Một lát sau, điện thoại của anh có tin nhắn đến, là tin nhắn của Nhan Duyệt.
“Lăng, mai chúng ta đi trượt tuyết đi.”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nhắn tin lại.
“Ngày mai anh bận, để mấy hôm nữa sẽ đưa em đi trượt tuyết.”
Nhan Duyệt xem tin nhắn của anh, ánh mắt trở nên u ám.
Ngày mai bận, bởi vì phải đi tìm Giang Vũ Phi sao?
Cô ta buồn bã lại nhắn lại một tin nhắn.
“Vậy cũng được, anh đi đường lái xe cẩn thận nha, ngủ ngon.”
Cho dù thâm tâm rất tức tối, nhưng cô ta cũng không thể hiện cho anh thấy.
Cô ta của hiện tại không còn là cô ta của bốn, năm năm về trước.
Khi đó, cô ta là người phụ nữ anh yêu nhất, là người phụ nữ duy nhất.
Anh yêu thương cô ta vô điều điều kiện, bảo vệ cô ta từng chút một, chỉ cần cô ta không vui một chút thôi, anh đều sẽ nghĩ mọi cách dỗ dành cô ta.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
Anh đã kết hôn, giữa họ còn có có hòn đá Giang Vũ Phi cản đường và còn khoảng cách thời gian bốn, năm năm qua.
Làm sao có thể biết được trong khoảng thời gian gần năm năm qua, anh có thay đổi hay không, anh có còn là anh của lúc ban đầu hay không.