Sắc mặt phó cục Hoàng trong nháy mắt đã đổi màu đến mấy lần, hắn ta cố gắng nặn ra một nụ cười, tuy nhiên các cơ mặt của hắn ta liên tục co lại, nặn ra nụ cười khó coi vô cùng.
“Nguyễn thiếu gia, hôm nay thật sự là một hiểu lầm… Tôi không có bất kỳ ý gì đối với phu nhân cả, chỉ là thấy cô ấy uống say, nên đã thuê phòng cho cô ấy nghỉ ngơi. Cậu thấy đó, tôi thật sự không có ý gì với cô ấy.”
Trước đó hắn ta còn nói mình với Giang Vũ Phi có tình ý với nhau, nhưng bây giờ lại nói không có bất kỳ ý nghĩ gì với cô, hắn ta hoàn toàn là đang tự tát vào mặt mình.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng không có chút biến động nào.
Anh khom người xuống, ôm lấy Giang Vũ Phi trên người đã bị cởi một nửa áo khoác, khẽ nói: “Ồ, anh không có ý gì với cô ấy.”
Hành động và lời nói của hắn ta, rõ ràng trái ngược nhau!
Cơ mặt phó cục Hoàng lại co giật: “Tôi chỉ giúp cô ấy cởi quần áo bên ngoài, để cô ấy nghỉ ngơi tốt hơn.”
“Phó cục Hoàng còn có việc gì không, không có việc gì thì mời anh đi, hiện tại để tôi chăm sóc vợ tôi là được.” Nguyễn Thiên Lăng đứng thẳng lên, không hề gây khó khăn gì cho hắn ta.
Phó cục Hoàng sững sờ, đột nhiên giống như được đại xá, nụ cười cũng khôi phục vẻ tự nhiên: “Ha ha, đã có cậu chăm sóc Tiểu Giang, tôi đi trước đây. Tiểu Giang là cô gái tốt, cùng lứa tuổi với con gái tôi, tôi rất quý cô ấy. Về sau Nguyễn thiếu gia và Tiểu Giang có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói một tiếng, đừng khách khí với tôi!”
Nguyễn Thiên Lăng cơ bản là không muốn quan tâm đến hắn ta, cũng không muốn nghe những lời nói dối trá của hắn ta!
Anh sa sầm mặt, phó cục Hoàng thấy không ổn, xấu hổ cười cười liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi.
Người đàn ông ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm vào bộ dạng say xỉn của cô, nét mặt trầm xuống, hừ một tiếng lạnh lùng!
Sau đó, anh quay lưng về phía camera, bắt đầu cởi áo quần trên người cô…
Giang Vũ Phi nhìn vào hình ảnh mập mờ kia, giận dữ mở to mắt, răng cắn chặt môi, trong lòng hận không thể xông lên cho Nguyễn Thiên Lăng một bạt tai!
Hóa ra, người làm nhục cô lại chính là anh!
Lại là anh!
“Xem cho kỹ vào!” Người đàn ông bên cạnh kéo đẩy người cô qua, để cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giang Vũ Phi đã đạt đến đỉnh điểm của sự tức giận, trong băng ghi hình, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đứng thẳng lên và không làm gì nữa.
Mà anh đắp chăn cho cô, sau đó lấy camera đã được giấu kín, rời khỏi phòng.
Nhìn chằm chằm vào tất cả, Giang Vũ Phi nắm chặt hai tay, ngay lập tức hiểu được mọi thứ!
Hóa ra đêm hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều là cái bẫy do Nguyễn Thiên Lăng sắp đặt, để đánh lừa cô!
Người đàn ông dùng điều khiển từ xa tắt ti vi, hờ hững nói với cô: "Bây giờ cô có thể yên tâm rằng không ai làm hại cô, đêm hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Giang Vũ Phi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
"Anh nói không ai làm hại tôi à?" Cô mỉa mai hỏi lại: "Người làm hại tôi, không phải chính là anh sao?"
Nguyễn Thiên lăng nhếch đôi môi mỏng lên, anh đứng dậy lạnh lùng nói: “Là tôi cứu cô!”
Nếu không có anh, cô đã sớm bị phó cục Hoàng làm vấy bẩn rồi.
Đúng vậy, quả thực anh cứu cô, thế nhưng anh cứu cô là có mục đích!
Giang Vũ Phi không khỏi cười khẩy, cười một cách bi thương, cảm thấy bi thương cho chính mình.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh cứu tôi là có mục đích, chính là muốn dùng chuyện này để nhanh chóng ly hôn với tôi. Thực sự anh không cần phải làm như vậy, so với anh, tôi càng nóng lòng muốn được ly hôn hơn nữa! Tôi chỉ không ngờ được, anh có thể sử dụng cách hèn hạ này để hãm hại tôi!”
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào anh với sự oán giận, cô nhìn anh với ánh mắt đầy phẫn hận và khinh thường và cả sự mỉa mai vô tận.