Tiêu Lang khởi động xe, chẳng mảy may có ý chê cười cô.
"Vừa rồi tôi nhìn thấy cô." Anh bỗng nhiên nói với cô: "Đó là chồng cô à. Lần kia ở nhà hàng buffet, tôi cũng đã gặp ba người các cô, còn lần trước nữa là ở trong nhà hàng của tôi."
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn về phía anh, khuôn mặt đỏ lên.
Hóa ra lúc ấy anh cũng ở nhà hàng buffet, chẳng trách cô lại gặp anh ở đó.
Khi đó cô náo loạn một trận ở nhà hàng, lúc ấy tình cảnh rất mất mặt, không ngờ đều bị anh nhìn thấy. Giang Vũ Phi xấu hổ mặt đỏ, không biết vì sao cô hi vọng Tiêu Lang không nhìn thấy bộ mặt bất kham của cô.
Trong mắt cô, anh giống như hoàng tử cao quý thánh thiện, đặc biệt là lúc anh đánh đàn piano, giống như mọi vật trong trời đất đều biến mất, chỉ có anh mới là tồn tại duy nhất.
Cô biết rõ thân phận Tiêu Lang không đơn giản, cũng nghĩ anh không phải là người bình thường. Bộ dạng thê thảm của cô bị anh nhìn thấy, cô có chút xấu hổ.
"Cô không cần cảm thấy xấu hổ, chuyện lần đó tôi cho rằng cô làm rất đúng." Tiêu Lang nhìn thấu tâm tư cô, cười an ủi cô.
Sắc mặt Giang Vũ Phi càng đỏ: "Ở nhà hàng buffet lần đó?"
“Ừ.”
Lúc đó cô náo loạn một trận rất ầm ĩ, còn bị Nguyễn Thiên Lăng làm nhục một phen, dù sao cô cũng cho rằng rất mất mặt, không ngờ anh cho rằng cô làm đúng.
“Chịu ấm ức thì nên phản kích, cho nên cô không cần xấu hổ, cô làm rất đúng.”
Giang Vũ Phi không khỏi cười cười, cô liếc nhìn anh một cái nói: "Tôi và anh ta đã ly hôn, bây giờ anh ta không phải là chồng của tôi."
“Anh ta thích cô gái kia?”
Cô hiểu người anh nói là Nhan Duyệt: “Ừ.”
“Cô còn yêu anh ta sao?” Tiêu Lang đột nhiên hỏi, mắt Giang Vũ Phi thoáng lóe sáng, rất nhanh liền lập tức lắc đầu.
“Tôi đã không còn biết yêu là gì, tôi không yêu anh ta, rời khỏi anh ta, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Tiêu Lang nghiêng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt thâm thúy, mang theo một chút tán thưởng.
Có lẽ không phải không yêu, là không thể yêu, không có sức để yêu. Bởi vì cuộc hôn nhân như vậy sẽ chỉ làm cô tiếp tục tổn thương, làm cô tâm lực tiều tụy.
Đã không có cách nào có được hạnh phúc, cũng chỉ có thể buông tay, buông tay rất quyết đoán dứt khoát.
Anh nhìn thấy sự kiên cường trong Giang Vũ Phi.
“Hãy tin tôi, cuộc sống mới sẽ khác.” Anh không biết nên an ủi cô như thế nào, cười nói một câu.
Ánh mắt Giang Vũ Phi rạng rỡ, lời nói của anh cho cô hi vọng. Chẳng dễ gì cô mới ly hôn được, thoát khỏi cuộc sống nghẹt thở đau đớn đó, cô rất mong chờ cuộc sống mới.
Cô cũng vững dạ tin rằng sau khi rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng, cuộc sống của cô sẽ khác biệt nhiều hơn.
Tiêu Lang đưa Giang Vũ Phi về đến nhà, xe dừng lại dưới lầu, lúc cô xuống xe, anh hỏi cô: “Cô có nghĩ tới về sau sống như thế nào không?”
Không ngờ anh lại quan tâm tới vấn đề cuộc sống của cô, Giang Vũ Phi mỉm cười cảm kích nói: “Tìm việc làm trước, hiện tại tôi muốn tìm việc làm, nuôi sống bản thân mình.”
Người đàn ông mỉm cười, đưa cho cô một tờ danh thiếp: “Đây là công ty của bạn tôi, gần đây bọn họ có thông báo tuyển dụng nhân viên, nếu cô hứng thú có thể xem qua.”
Giang Vũ Phi nhận danh thiếp, bên trên ghi tên “Khách sạn Kim Đế”.
Đây là chuỗi khách sạn lớn nhất cả nước, người có thể làm việc tại khách sạn này sẽ có đãi ngộ phúc lợi rất tốt. Khách sạn tốt như vậy cô có thể được vào làm không?
“Đi thử một lần đi, nói không chừng cô có thể vào làm.” Tiêu Lang cười cười cổ vũ cô, sau đó khởi động xe rời đi.
Giang Vũ Phi cắn môi, nhìn theo chiếc xe dần đi xa.