“Hôm nay nhất định cô ta phải cúi đầu nhận lỗi, nếu không cô ta lại tưởng chúng ta dễ bắt nạt.”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy Nhan Duyệt bị rượu vang đỏ làm ướt váy, Hứa Mạn vội nói: “Nguyễn đại ca, anh nhất định phải giúp chúng em. Không hiểu tại sao Giang Vũ Phi lại hắt rượu vào người Duyệt Duyệt, em mắng cô ta vài câu, cô ta lại tát em, từ lúc nào tụi em lại bị bắt nạt như vậy. Anh nói xem, có ai bắt nạt người khác như cô ta không? Em muốn cô ta cúi đầu nhận lỗi với chúng em có gì là quá đáng đâu!”
Giang Vũ Phi cười thầm trong lòng, cúi lạy để xin lỗi không phải quá đáng, thế cái gì mới gọi là quá đáng?
Từ đầu đến cuối chỉ có một mình Hứa Mạn nói huyên thuyên, không ngừng nói Giang Vũ Phi bắt nạt hai người họ như thế nào.
Cô có điều khó nói, bởi vì mọi người đều không biết Hứa Mạn cố ý gây sự với cô, cô chỉ là phòng vệ chính đáng, sau đó lại liên lụy đến Nhan Duyệt, nên bọn họ mới có lý do trừng phạt cô.
Nhưng Nhan Duyệt thật sự vô tội sao?
Thâm tâm Nhan Duyệt hận cô đến chết, Hứa Mạn lại luôn đứng về phía cô ta, nếu Nhan Duyệt không tỏ rõ thái độ, làm sao Hứa Mạn lại vô duyên vô cớ gây sự với cô được chứ?
Hứa Mạn có ý định làm xấu mặt cô cũng là ý của Nhan Duyệt.
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi lạnh nhạt nhìn về phía Nhan Duyệt.
Quả nhiên là một thiên kim tiểu thư dịu dàng trang nhã, thân hình của cô ta yếu đuối dựa vào Nguyễn Thiên Lăng đang đứng bên cạnh, gương mặt tỏ vẻ vô tội, không ai nghĩ rằng vài phút trước khi cô ta quay lưng về phía mọi người thì ánh mắt lại sắc lạnh đầy hận ý.
Cô ta thật giỏi ngụy trang, hơn nữa lại rất biết sử dụng vẻ thánh thiện, yếu đuối của mình để lừa gạt sự che chở của người khác.
Giang Vũ Phi lại nhìn Hứa Mạn, đôi mắt phẫn nộ của cô ta nhìn cô không ai bì nổi, cằm vênh lên kiêu ngạo lại điêu ngoa, giống như sợ thế giới không biết cô ta hận Giang Vũ Phi như thế nào vậy.
Giang Vũ Phi khẽ cười thầm trong lòng.
Hứa Mạn, cô bị Nhan Duyệt lợi dụng, bị cô ta coi như một kẻ khờ khạo, cô lại còn ở đó bảo vệ cô ta, thật đáng thương làm sao.
Nhưng kiểu người đáng thương này cũng có lúc khiến người ta cảm thấy đáng hận.
Giang Vũ Phi đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, mặt ung dung, dõng dạc nói: “Tôi dám thề với trời, hôm nay tôi không làm sai! Có đôi khi mắt thấy chưa chắc đã là sự thật. Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ quèn, dám đụng vào các cô đây, đương nhiên có lý do của mình. Tuy tôi chỉ là một người phục vụ, nhưng tôi cũng là người, không phải ai cũng có thể bắt nạt.”
Ý tứ trong lời nói của cô chính là, vì Nhan Duyệt và Hứa Mạn bắt nạt cô trước, cho nên cô mới phải phản kháng lại.
Lời của Giang Vũ Phi nói khiến những người có mặt ở đây hơi do dự, bọn họ cũng nghi ngờ, có thể đúng là hai thiên kim tiểu thư đây đã bắt nạt một cô phục vụ bé nhỏ.
Cô không muốn bị bắt nạt, cho mới phản kháng lại.
Lúc này, Nguyễn Thiên Lăng cũng cho rằng Giang Vũ Phi không phải là loại người hay trêu chọc người khác.
Anh đưa mắt nhìn Hứa Mạn, thản nhiên hỏi: “Các em đã làm gì cô ấy?”
Trong mắt Nhan Duyệt bỗng hiện lên một tia lạnh lùng, cô ta không ngờ rằng anh lại tin tưởng Giang Vũ Phi.
Người anh yêu là cô ta, đáng lẽ anh phải tin tưởng cô ta mới đúng chứ!
“Nguyễn đại ca, sao anh lại tin lời cô ta nói chứ!” Hứa Mạn trợn tròn mắt không thể tin nổi, cô ta lại nhìn Nhan Duyệt, rồi lại nói với Nguyễn Thiên Lăng: “Anh như vậy là đã hiểu lầm bọn em và tin tưởng cô ta, em chẳng hề gì. Nhưng anh làm vậy thì Duyệt Duyệt sẽ nghĩ như thế nào đây? Anh không sợ chị ấy đau lòng hay sao?”
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày nhìn Nhan Duyệt, Nhan Duyệt trốn tránh ánh mắt của anh, không đối diện với anh, nhưng nhìn đôi mắt cô ta đã đỏ hoe, vẻ mặt tỏ ra rất ấm ức không thể che giấu được.