Giang Vũ Phi vẫn nói những lời nói đó, cô không nhiều lời giải thích, dù sao công lý cũng chỉ ở trong lòng một mình cô.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ cau mày, anh lạnh nhạt nhìn Giang Vũ Phi thà chết chứ không chịu khuất phục, mắt anh xẹt qua tia nhìn lạnh lùng.
“Miệng lưỡi sắc sảo gớm nhỉ! Đáng tiếc sự thật phơi bày trước mắt, bất kể cô nói dối thế nào, cũng sẽ không ai tin tưởng cô!” Hứa Mạn lạnh lùng nói rồi sai bảo vệ giữ Giang Vũ Phi lại.
“Cho cô ta quỳ xuống, để cô ta phải cúi lạy xin lỗi chúng tôi!”
Được lệnh, bảo vệ giữ chặt Giang Vũ Phi lại, bắt ép cô quỳ xuống. Cô cắn răng, phản kháng dữ dội, song bọn họ đã ép gối cô chầm chậm khuỵu xuống.
Nơi này là đại sảnh yến tiệc nguy nga lộng lẫy, đến tham dự yến tiệc đều là những người có máu mặt.
Nhưng không có ai lên tiếng giúp cô, bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn cô, nhìn người phụ nữ xuất thân tầm thường như cô bị người ta ức hiếp, làm nhục. Hóa ra khi khoác trên mình bộ cánh sang trọng, họ đều ra cái vẻ cao vời vợi với một trái tim hóa đá.
Trong mắt họ, nhân phẩm và lòng tự trọng của cô chẳng là cái thá gì, với họ, cô chỉ là một người phục vụ thấp hèn không hơn không kém. Thật đúng là coi mình bằng trời mà!
Giang Vũ Phi ngẩng đầu, lướt qua từng khuôn mặt hững hờ với cặp mắt khinh miệt đang trông xuống cô.
Lòng cô bỗng nhiên tràn ngập uất hận.
Cô hận đám người Hứa Mạn bọn họ cậy thế ăn hiếp kẻ yếu, càng hận bản thân mình vô dụng.
Nếu như cô không phải là đứa con gái yếu đuối có xuất thân tầm thường, bọn họ sao dám làm nhục cô như vậy?
Ha, bọn họ ức hiếp cô cũng chẳng cần cớ gì, hoàn toàn có thể chọn đại một lý do nào đó của cô? Đặc biệt là Nhan Duyệt, đợi cô với Nguyễn Thiên Lăng ly hôn xong rồi mới cho cô biết tay.
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi quăng cái nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng.
Cái nhìn ấy lạnh lùng hờ hững, chẳng có vẻ gì là khẩn cầu.
Nguyễn Thiên Lăng, anh với Nhan Duyệt quả là xứng đôi vừa lứa. Thế giới của các người chỉ có sự phân định rạch ròi giữa mạnh và yếu, không có đúng với sai. Anh ức hiếp tôi, trầy trật lắm tôi mới thoát khỏi anh được, giờ lại đến lượt Nhan Duyệt đối phó với tôi.
Hai người họ đúng thật là một cặp trời sinh.
Giang Vũ Phi nhếch môi cười khẩy. Đầu gối cô đã chạm đất, mọi tôn nghiêm của cô sắp bị họ chà đạp dưới lòng bàn chân.
Trái tim cô càng trở nên băng giá.
Cứ như vậy đi, quỳ xuống thì sao, quỳ xuống rồi cô vẫn là cô, cô sẽ không vì chuyện này mà nghĩ quẩn.
Giang Vũ Phi cụp mắt xuống, thôi không nhìn Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Cô nhận thua, thỏa hiệp còn không được sao?
Bọn họ muốn cô phải quỳ xuống, cô quỳ xuống là được chứ gì.
Lông mi của Giang Vũ Phi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng dường như cô đơn và tuyệt vọng hơn. Bỗng nhiên lòng Nguyễn Thiên Lăng thoáng rung động, anh hơi hé miệng, yết hầu hơi nhấp nhô.
Anh vừa muốn mở lời bảo bọn họ tha cho cô thì bỗng đâu vang lên tiếng của một người đàn ông còn chưa thấy hình thấy bóng.
“Buông cô ấy ra!”
Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Người đàn ông cao lớn bước tới phía trước, anh nhanh như cắt chóng tóm lấy cổ tay một người bảo vệ, mạnh đến độ gần như gãy xương.
Bảo vệ đau quá đành buông cánh tay Giang Vũ Phi ra, người còn lại cũng bị hù đến mức không thể không buông tay.
Giang Vũ Phi đột ngột thoát khỏi kìm kẹp, người cô lảo đảo ngã vào lòng người đàn ông.
Một mùi hương nam tính tươi mát xộc vào mũi cô, mặt cô dán sát vào người anh, cô có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng vững vàng của anh.