Nguyễn Thiên Lăng nói muốn đi ăn cơm tây, vậy cũng chỉ có thể đi ăn cơm tây. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lái xe đến nhà hàng Pháp của Tiêu Lang.
Hai người vừa đi vào nhà hàng, liền nhìn thấy Giang Vũ Phi mặc đồng phục tự mình đang gọi món cho khách hàng.
Hôm qua mới thấy cô làm nhân viên phục vụ ở khách sạn Kim Đế, hôm nay cô lại chạy đến nơi này đảm đương việc của nhân viên phục vụ.
Nguyễn Thiên Lăng chẳng hiểu sao có chút tức giận, ngoại trừ làm nhân viên phục vụ ra, thì cô sẽ không làm việc gì khác sao?
Nhan Duyệt đang thầm nghĩ bụng, quả nhiên là tiện nhân, cô ta cũng chỉ thích hợp làm nhân viên phục vụ thôi.
Giang Vũ Phi cầm menu khách gọi món xong quay người, đúng lúc nhìn thấy hai người đi vào nhà hàng, cô sững sờ, cụp mắt làm bộ không biết bọn họ.
Nguyễn Thiên Lăng tìm một bàn ăn gần đó rồi dừng lại, đầu tiên anh kéo cái ghế ra, để Nhan Duyệt ngồi xuống, sau đó mới ngồi vào vị trí đối diện cô ta.
Giang Vũ Phi tỉnh bơ đi ngang qua bọn họ, vốn định không gây ra bất cứ xung đột gì với họ. Nhan Duyệt lại đột nhiên gọi cô: "Mang menu ra đây, chúng tôi muốn gọi món."
"Chờ chút." Cô lạnh nhạt mở miệng, đi lấy menu đưa cho bọn họ gọi món.
Cô làm như không biết bọn họ, làm hết phận sự đứng bên cạnh, đợi bọn họ gọi món xong. Nguyễn Thiên Lăng đưa mắt liếc cô một cái, ánh mắt bình tĩnh, không có bất kỳ chấn động nào.
"Lăng, anh muốn ăn gì?" Nhan Duyệt cũng bỏ qua sự tồn tại của Giang Vũ Phi, cô ta cười thân mật hỏi người đàn ông đối diện.
Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi: "Em quyết định là được."
"Vậy được rồi, để em quyết định." Nhan Duyệt cong môi tao nhã cười cười, cô ta cụp mắt xuống, hơi cắn cánh môi hồng phớt, chăm chú nhìn menu, dáng vẻ tươi tắn đáng yêu mê người.
"Cho hai phần bò bít tết chín bảy phần, hai phần súp kem nấm, hai phần gan ngỗng, một phần món điểm tâm ngọt." Xem thật lâu, cô ta đưa menu cho Giang Vũ Phi, lạnh nhạt nói với cô.
Giang Vũ Phi nhận menu rồi ghi lại, Nhan Duyệt bỗng nhiên nói: "Thêm hai ly rượu vang nữa."
"Xin chờ một chút." Giang Vũ Phi quay người đi gọi món cho bọn họ, Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt liếc mắt bóng lưng thon nhỏ của cô, lại điềm nhiên như không có việc gì đưa ánh mắt trở lại.
"Lăng, cô ta mang thai lại còn đi làm thật không tốt lắm." Nhan Duyệt thình lình lo lắng mở miệng: "Mặc dù cô ta đã ly hôn với anh, nhưng dù sao đứa bé trong bụng cô ta cũng là của anh, hay là tìm người về để chăm sóc cô ta, để cô ta an tâm dưỡng thai."
Người đàn dựa vào thành ghế phía sau, đôi môi mỏng kéo ra một đường cong: "Cô ta không mang thai, là hiểu lầm mà thôi."
"Thật sao?" Nhan Duyệt kinh ngạc trợn trừng mắt, thật ra lại vui như mở cờ trong bụng.
Cô ta chỉ sợ Giang Vũ Phi thật sự mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, vì chuyện này, tối hôm qua cả đêm cô ta không ngủ được, bị tra tấn muốn phát điên lên. Buổi sáng hôm nay, cô ta phải trang điểm mất đúng hai giờ đồng hồ, mới có thể giấu được thần sắc tiều tụy và quầng thâm dưới mắt.
Cô ta bị giày vò đến cả đêm không ngủ được, kết quả, người phụ nữ đó vốn không mang thai, là cô ta cố ý nói dối lừa gạt bọn họ!
Nhan Duyệt cũng không biết nên tức giận hay là nên vui mừng, nhưng tóm lại mà nói vẫn rất là vui sướng, cô không mang thai chính là chuyện vui lớn nhất rồi.
"Ừ." Nguyễn Thiên Lăng khẽ đáp một tiếng, không muốn lại tiếp tục đề tài này: "Ngày hôm đó em nói muốn đi trượt tuyết, đúng lúc gần đây anh cũng rảnh rỗi, tranh thủ mấy ngày nay tìm thời gian đi thôi."
Nhan Duyệt cũng thông minh không hỏi Giang Vũ Phi vì sao phải nói dối lừa gạt bọn họ.
Hai tay khuỷu tay cô ta đặt ở trên mặt bàn, khoanh hai tay thon dài xinh đẹp chống cằm, chỉ là một tư thế tùy ý mà khí chất cũng mê người như thế.
"Vâng, gọi cả mấy người Hứa Mạn nữa, mọi người cùng nhau đi trượt tuyết, đông vui một chút."