“Cô Giang, lão thái gia thật sự rất quý cô, hôm nay cô ở lại ở một đêm được không, trò chuyện cùng lão thái gia nhiều hơn một chút, trong lòng người vui vẻ, không chừng bệnh cũng tự khỏi theo."
Giang Vũ Phi trong lòng có hơi khó xử.
Ông nội đối với cô thật sự quá tốt.
Cô gật đầu nói: "Hôm nay tôi sẽ trò chuyện cùng ông nội nhiều hơn, nhưng không thể ngủ qua đêm ở đây được."
Người làm thấy cô nhận lời, lập tức tươi cười rạng rỡ: "Vậy thì chờ đến buổi tối rồi trở về đi, buổi tối chúng tôi bảo lái xe đưa cô về nhà. Cô Giang, cô đi tắm rửa trước đi, quần áo ngày xưa vẫn ở đấy, chúng tôi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận. Để tôi đi lấy quần áo cho cô, cô chờ một lát là tôi mang đến."
Nói xong, người làm đẩy cửa phòng ngủ trước kia của cô ra, để cô đi vào bên trong phòng tắm tắm rửa.
Giang Vũ Phi đứng tại cửa ra vào không đi vào: "Cũng không cần tắm rửa đâu, thím lấy quần áo ra cho tôi, tôi trực tiếp thay là được."
"Cô Giang yên tâm, thiếu gia không ở nhà. Gần đây thiếu gia đều không về nhà, thiếu gia đã dọn về sống ở biệt thự rồi. Cô cứ đi vào tắm một chút đi, quần trong quần ngoài của cô cũng đều đã bị dơ rồi."
Giang Vũ Phi đang mặc hai cái quần.
Bên trong là một chiếc quần mùa thu hơi mỏng bông vải nhung, bên ngoài là quần jean. Hơn một nửa tô cháo bí đỏ đều dính lên quần của cô, quần bên trong quả thực rất dơ.
Hơn nữa vùng da đùi hơi dinh dính, quả thực cần tắm một chút.
"Vậy được rồi, thím mau lấy quần áo ra cho tôi, tôi tắm qua loa một cái là được."
"Được, tôi lập tức đưa tới cho cô." Người làm cười rời khỏi.
Giang Vũ Phi đi vào căn phòng đã từng là phòng tân hôn, nhưng cũng không liếc mắt nhìn bất cứ thứ gì.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, đóng cửa lại, sau đó bắt đầu cởi đồ trên người.
Nhưng cô cũng không cởi hết ra, mà chỉ cởi mỗi quần, dùng khăn giấy thấm nước, lau sạch sẽ vùng da trên đùi bị làm bẩn.
Áo khoác cô đã cởi, trong phòng tắm nhiệt độ rất cao, dù cô chỉ mặc chiếc áo len dáng dài, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
May là áo len đủ dài, chạm đến trên đùi, cũng có thể bao trùm thân thể cô, giống như một chiếc áo liền váy siêu ngắn, không đến mức khiến cô cảm thấy giống như cô không mặc quần.
Nguyễn Thiên Lăng bị ông nội gọi điện thoại bảo anh trở về, thân hình cao lớn đi vào phòng khách, hỏi một người làm: "Lão thái gia đâu rồi?"
"Thiếu gia, lão thái gia có chút không thoải mái, đã nằm ngủ. Nhưng thiếu phu nhân đã trở lại, cô đang ở trên lầu."
Thiếu phu nhân? Giang Vũ Phi sao?
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, người làm ngay lập tức hiểu được mình đã nói sai: "Xin lỗi thiếu gia, không phải thiếu phu nhân, là cô Giang."
"Cô ta tới làm gì?" Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
"Lão thái gia trong người không thoải mái, muốn ăn cháo bí đỏ do cô ấy làm, nên gọi điện thoại bảo cô ấy đến."
"Thím nói bây giờ cô ta đang ở trên lầu?"
"Vâng."
Nguyễn Thiên Lăng trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, anh không hỏi cái gì nữa, liền đi nhanh lên lầu.
Anh không rõ cô ở trên lầu làm cái gì, mà chỉ đi thẳng trở lại phòng ngủ trước kia của hai người.
Anh thầm nghĩ, có lẽ cô trở lại lấy ít đồ. Nhưng những đồ của cô anh đều giao cho người làm xử lý, trong phòng ngủ căn bản cũng không có bất kỳ vật gì của cô cả.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong trống rỗng, không một bóng người.
Trên mặt giường lớn xa hoa, chăn phủ lên ngay ngắn, không có một chút dấu vết mất trật tự nào.
Đồ vật trong phòng giống như cũng không bị người động chạm qua.
Người đàn ông đi vào, đang nghĩ cô rốt cuộc đi đâu, liền cảm giác được có người trong phòng tắm.
Cửa phòng tắm là cửa thủy tinh mang hoa văn phức tạp, đứng ở bên ngoài không thấy rõ người bên trong, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người.