Tiêu Lang nhìn thấu tâm tư của cô, cười dịu dàng nói: “Vũ Phi, anh không quan tâm đến quá khứ của em. Không cần biết quá khứ của em như thế nào, anh chỉ muốn có em trong tương lai. Kết hôn với anh, đồng ý làm vợ chưa cưới của anh đi.”
Giang Vũ Phi nhắm hờ đôi mắt, nghiêng đầu dựa vào vai anh, song không trả lời anh. Tiêu Lang cũng không nói gì thêm, anh đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ cần cô hiểu là tốt rồi.
Anh sẽ cho cô thời gian, từ từ chờ cái gật đầu của cô.
Tối hôm đó, Tiêu Lang không cho cô về nhà, anh muốn cô ngủ ở phòng ngủ của anh, còn anh thì đến phòng đọc sách, định ở đó một đêm.
Bên trong câu lạc bộ Dạ Hoàng.
Nhan Duyệt đã uống hết một chai rượu vang đỏ, cô ta ôm lấy chai thứ hai, lúc định uống thì Hứa Mạn kịp túm lấy chai rượu, không để cho cô ta uống tiếp…
“Duyệt Duyệt, chị đừng uống nữa. Anh Nguyễn sẽ đến ngay, có gì ấm ức thì nói rõ ràng với anh ấy, anh ấy sẽ giúp chị mà.”
Nhan Duyệt trề môi cười nhạo, thân thể mảnh mai của cô ta dựa vào quầy bar, vùi mặt vào cánh tay, mái tóc xoăn buông xõa xuống như thác nước.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi vào, Hứa Mạn nhìn thấy anh, có cảm giác như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
“Anh Nguyễn, không biết làm sao mà Duyệt Duyệt cứ uống rượu suốt. Anh xem thử chị ấy có sao không, em nghĩ chắc chị ấy đau lòng vì chuyện gì đó.”
Nguyễn Thiên Lăng bước đến bên cạnh Nhan Duyệt, đỡ cô ta ngồi dậy: “Duyệt Duyệt, em sao vậy?”
Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, hai má cô ta ửng hồng vì say rượu, đôi mắt long lanh mê hoặc, lông mi cong vút như cánh bướm.
“Lăng, anh tới rồi.” Cô ta thẹn thùng cười với anh, cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, gương mặt áp sát vào lồng ngực anh.
“Tại sao lại uống rượu?” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta và hỏi.
Nhan Duyệt cười khanh khách nói: “Muốn uống thì uống thôi.”
Cô ta nấc lên, hình như đã say quá rồi.
Nguyễn Thiên Lăng làm sao có thể nghe ra trong giọng điệu của cô ta có cảm giác cô đơn và đau thương: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói anh nghe, đừng giấu trong lòng nữa.”
Nhan Duyệt ôm chặt lấy anh, ngửi thấy trên người anh có mùi khác lạ, trái tim cô ta cảm thấy khó chịu. Lăng, em yêu anh như vậy, vì sao anh không thể yêu em như lúc trước cơ chứ?
“Không muốn nói với anh sao?” Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng hỏi lại.
Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đượm buồn nhìn anh: “Lăng, anh còn yêu em không?”
Đôi mắt của anh sáng lên, cười tươi nói với vẻ nuông chiều: “Em hỏi gì ngốc nghếch như vậy, đương nhiên là anh yêu em rồi.”
“Thế nhưng tại sao gần đây em không thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em nữa vậy?
Nếu như anh yêu em, tại sao em trở về lâu như vậy rồi mà anh chỉ có hôn môi, còn chưa bao giờ đụng chạm vào em?
Vì sao mấy ngày đầu khi em mới trở về còn cảm nhận thấy ham muốn độc chiếm bá đạo của anh, sau này thì không còn cảm giác đó nữa?
Anh của hiện tại, khiến em không thể đoán biết được, có cảm giác như lúc nào cũng có thể mất anh. Em luôn tin tưởng rằng anh mãi mãi là của em, nhưng hiện tại em lại sợ hãi, không dám tự tin như vậy.
Lăng, tình yêu của anh với em đã nhạt rồi ư? Hay chỉ là thói quen nuông chiều em thôi?"
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống, anh không nói cũng không giải thích gì cả, ôm ngang người cô ta, bước chân bình ổn đi ra phía ngoài cửa.
Nhan Duyệt ôm lấy cổ anh, trái tim bay bổng. Cô ta ngây ngốc ngắm nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh, trái tim tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Lăng, tối hôm nay, cuối cùng anh sẽ thực sự yêu thương em ư?
Nguyễn Thiên Lăng quả là có dự định này, Nhan Duyệt chính là người phụ nữ mà anh yêu nhất.