Sắc mặt Giang Vũ Phi trắng bệch, trong mắt toát ra oán hận không kiêng kỵ gì cả.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, gằn từng chữ: "Nguyễn Thiên Lăng, dù tôi có chết, tuyệt đối cũng không đồng ý với anh! Anh cút ngay cho tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút ngay cho tôi!"
Đôi mắt người đàn ông hơi co lại, đôi mắt như bị nhuộm mực, đen láy đáng sợ.
Anh nhếch miệng cười, tỏ ý cười lạnh nhạt sâu xa, thâm trầm liếc cô một cái, rồi quay người đi ngay.
Giang Vũ Phi dựa vào vách tường, cảm giác toàn thân đều không còn sức lực
Vừa nghĩ tới những lời Nguyễn Thiên Lăng nói muốn bao nuôi cô, cô liền không nhịn được mà cười khẩy, thật nực cười!
Nguyễn Thiên Lăng, trên thế giới này không có người nào đáng bị khinh thường hơn anh!
---
Nguyễn Thiên Lăng im lặng lái xe trên đường, lòng vẫn không ngừng cuộn sóng.
Anh nhớ khi Giang Vũ Phi hung hổ nghiêm nghị nói: dù tôi có chết, tuyệt đối cũng không đồng ý với anh!
Lúc ấy đôi mắt của cô tràn ngập oán hận, biểu cảm, giọng nói của cô khi nói có chết cũng không tha thứ cho anh, khiến trong lòng anh rất không thoải mái.
Cô thật sự chán ghét anh đến mức như vậy sao?
Anh tự cảm thấy là anh với cô không có thù sâu oán nặng, có cần thiết phải hận anh như vậy không?
Nguyễn Thiên Lăng đang mải miết suy nghĩ thì đột nhiên có một bóng người lao qua đường, anh vội phanh gấp lại, người nọ ngã ngồi dưới đất, cũng không biết là có bị đụng trúng không nữa.
“Chết tiệt!” Người đàn ông tức giận mắng to, muốn chết có phải không!
Anh mở cửa xuống xe, một người phụ nữ ngồi chật vật phía trước xe. Cô ta cúi đầu, mái tóc dài phủ xuống, xoa xoa cẳng chân, trông có vẻ đã bị thương.
Nguyễn Thiên Lăng bước hai bước dài đi đến trước mặt cô ta, cầm xấp tiền trong tay, lạnh giọng hỏi thẳng: “Muốn bao nhiêu?”
“Tôi...” Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn thấy anh, cô ta ngạc nhiên: “Nguyễn thiếu gia... tại sao lại là anh?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt lại, xe của anh vẫn còn bật đèn, chiếu rõ khuôn mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ này không phải Kim Bối Nhi thì còn ai vào đây nữa.
Anh hơi nhếch miệng cười, vốn định dùng tiền để giải quyết vấn đề nhưng đã bỏ ý nghĩ trong đầu này ngay.
“Diễn xuất không tệ. Cô không sợ tôi thật sự đâm chết cô sao?”
Kim Bối Nhi muốn đứng lên, vừa mới đứng lại ngã ngồi xuống đất, chân cô ta bị thương có vẻ rất nghiêm trọng.
Cô ta ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, cô ta trang điểm nhẹ nhàng nhìn đẹp hơn hồi còn trang điểm đậm rất nhiều.
“Nguyễn thiếu gia, em không hiểu anh nói cái gì. Chân em rất đau, anh có thể đỡ em một chút không?” Cô ta duỗi bàn tay trắng nõn về phía anh, đôi mắt vừa đáng thương vừa mong chờ nhìn anh.
Không thể không nói, giờ phút này cô ta trông như một viên ngọc bích, vẻ ngoài yếu ớt đáng thương, so với sự vênh váo, hung hăng cao ngạo trước kia thì càng thu hút người khác hơn.
Chỉ là chiêu này vô dụng với anh!
Nguyễn Thiên Lăng buồn cười ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo rẻ tiền không biết là mua từ cửa hàng nào của cô ta, trong mắt lóe lên sự cười nhạo.
Kim Bối Nhi không chịu nổi, đỏ mặt.
Nếu không phải anh đuổi cô ta khỏi làng giải trí, cô ta sẽ có bộ dạng nghèo nàn như hôm nay sao?
Cô ta cắn môi, đôi mắt tủi thân ngập nước, yếu ớt mở miệng: "Nguyễn thiếu gia, em biết sai rồi, em đã bị trừng phạt, cũng chịu đủ đau khổ rồi. Anh đại nhân đại lượng, cho em thêm một cơ hội có được không?"
Không ngờ rằng cô ta sẽ hạ mình cầu xin tha thứ, Nguyễn Thiên Lăng có chút bất ngờ, nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu lắm.
Sở dĩ bất ngờ, là vì tâm tư của anh vẫn còn ở chỗ Giang Vũ Phi, còn chưa hoàn toàn kéo trở lại. Cho nên anh sinh ra ảo giác, cho rằng phụ nữ trên đời đều giống Giang Vũ Phi, thà chết không chịu khuất phục.