Giang Vũ Phi đột nhiên nhìn sang, đối mặt với ánh mắt âm trầm lạnh như băng của anh, toàn thân cô khẽ run rẩy…
Tiêu Lang cảm giác được sự run rẩy của cô, anh ôm chặt cô, rồi cười lạnh với Nguyễn Thiên Lăng: "Xem ra anh không chào đón chúng tôi ở đây, hiện tại Vũ Phi là vị hôn thê của tôi, tôi nghĩ chắc hẳn tôi đã có tư cách mang cô ấy đi rồi."
"Vũ Phi, chúng ta đi." Anh kéo cô đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì thấy có một một người đẩy cửa vào.
Nhan Duyệt nhìn thấy Giang Vũ Phi và Tiêu Lang, ánh mắt không có chút dao động nào. Nhưng khi cô ta dời ánh mắt về phía đống bừa bộn trên mặt đất, cùng với Nguyễn Thiên Lăng vẻ mặt âm trầm, trong lòng cô ta có chút bất an.
"Lăng, chuyện này là sao?" Cô ta chạy đến bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh rồi quan tâm hỏi.
Tiêu Lang xoay người mỉm cười với cô ta: "Nhan tiểu thư phải không, tôi tên là Tiêu Lang, nghe nói cô và Nguyễn Thiên Lăng sắp đính hôn?"
Tin tức này chỉ mới truyền ra ngoài, nhưng không có chắc chắn hoàn toàn, chỉ là anh nhận được tin tức cũng quá nhanh.
Nhan Duyệt liếc mắt nhìn Giang Vũ Phi bên cạnh anh, nở một nụ cười đẹp mắt nói: "Không sai, chúng tôi quyết định đính hôn vào cuối tháng, đến lúc đó hoan nghênh hai vị tới tham gia lễ đính hôn của chúng tôi."
"Đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đi, để chúc phúc cho hai vị. Đúng rồi, tôi và Vũ Phi cũng sắp đính hôn, nếu như hai vị chịu đến, cũng hoan nghênh hai người tới tham gia lễ đính hôn của chúng tôi." Tiêu Lang vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười dịu dàng, giống như một vị hoàng tử tuấn lãng tôn quý phi phàm.
Nhan Duyệt trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Rốt cuộc Giang Vũ Phi có chỗ nào tốt, người đàn ông như vậy mà cũng đồng ý lấy cô ta làm vợ!
Nhưng cô ta sắp kết hôn rồi, đây là một tin tức cực tốt không thể nghi ngờ.
Cô ta vui vẻ hơn một chút: "Tiêu tiên sinh yên tâm, tôi cùng Lăng nhất định sẽ tặng một món quà mừng cho hai người."
Tiêu Lang cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Giang Vũ Phi, khóe miệng mang nụ cười dịu dàng.
"Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Giang Vũ Phi mỉm cười gật đầu
Không ngờ rằng Nguyễn Thiên Lăng cũng sẽ đính hôn với Nhan Duyệt, vậy thì trong khoảng thời gian này chắc anh sẽ không phải có rảnh rỗi mà đến quấy rối cô nhỉ.
"Lăng, tại sao bọn họ lại ở đây, xảy ra chuyện gì sao?" Nhan Duyệt ôm lấy người anh, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi anh.
"Em đến làm gì?" Người đàn ông không đáp mà hỏi ngược lại.
"Bác gái muốn em và anh cùng về ăn cơm, em gọi điện thoại nhưng không tìm được anh, nên gọi điện thoại cho Vệ Bình. Anh ấy nói anh ở đây."
Nguyễn Thiên Lăng lấy điện thoại di động ra, quả thật là có cuộc gọi nhỡ, chỉ là anh không chú ý đến mà thôi.
Giang Vũ Phi và Tiêu Lang ngồi vào trong xe, vừa rồi lúc đi vào Dạ Hoàng, cô còn tưởng rằng Nguyễn Thiên Lăng sẽ lại làm chuyện gì với cô chứ.
Không ngờ rằng mới đi vào không đến nửa tiếng, cô và Tiêu Lang đã ở bên nhau, hơn nữa còn sắp đính hôn. Tốc độ này nhanh đến mức bản thân cô cũng cảm thấy khó tưởng tượng nổi.
"Cài dây an toàn vào đi." Tiêu Lang nghiêng người sang giúp cô cài chặt dây an toàn, cười xoa đầu cô: "Đang suy nghĩ gì vậy, cứ ngây ra đó."
Giang Vũ Phi cười lắc đầu: "Không có gì, đi thôi, chúng ta trở lại nhà hàng đi."
Buổi tối, trong nhà Nguyễn gia.
Trên bàn cơm được bày ra rất nhiều đồ ăn thịnh soạn, tất cả mọi người theo thứ tự mà ngồi xuống, Nhan Duyệt ôm cánh tay Nguyễn Thiên Lăng đi đến, ngồi ở bên cạnh anh.
Số người ăn cơm vẫn nhiều như vậy, chỉ là không có Giang Vũ Phi và thêm một Nhan Duyệt thay thế.
"Ba, con đã thương lượng với Nhan phu nhân rồi, ngày mười lăm tháng sau là ngày tốt, chi bằng ngày đó cho Thiên Lăng và Duyệt Duyệt đính hôn với nhau đi. Vừa qua tết là làm tiệc đính hôn luôn, dịp vui tổ chức cùng lúc, cũng mang có ý nghĩa là mỗi ngày đều vui." Bà Nguyễn cười nói với Nguyễn An Quốc.