Nhan Duyệt ủy khuất cắn cắn môi, lại bày ra dáng vẻ tươi cười: "Ông nội, cháu biết rõ ông thích Giang Vũ Phi, về sau cháu cũng sẽ cố gắng làm một người cháu dâu tốt, khiến ông thích cháu."
"Ông, cháu đã ly hôn với Giang Vũ Phi rồi." Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên vạch trần hiện thực này: "Hiện tại đối tượng cháu sắp đính hôn là Duyệt Duyệt."
Nhan Duyệt cảm động nhìn anh một cái, chỉ cần anh chịu đứng ra nói giúp cô ta, cô ta chịu chút ủy khuất cũng đáng.
"Ba…" Nguyễn Minh Đào cũng muốn mở miệng khuyên bảo ông vài câu, ông cụ khoát khoát tay, ý bảo đừng nói.
Con mắt tinh anh của ông nhìn về phía Nhan Duyệt, ngữ khí châm chọc nói: "Duyệt Duyệt, không phải là ông không thích cháu. Mà là cháu thật sự không thích hợp với Nguyễn gia chúng ta, chuyện cháu với Thiên Lăng đính hôn, ông không đồng ý. Nếu như mọi người vẫn quyết định muốn đính hôn, vậy thì ta cũng không có ý kiến gì nữa. Chỉ là buổi lễ đính hôn đó, ta sẽ không tham dự. Những lời cần nói ta cũng đã nói rồi, mọi người cứ xem xét mà làm đi."
Ông cụ nói xong liền đứng dậy chống gậy rời đi.
Ông cụ tuy đã già, nhưng khí thế oai phong một cõi năm xưa vẫn còn đó, ông vừa nói ra mấy lời như vậy, không khác gì quăng cho bọn họ quả bom, làm cho mọi người đang ngồi trong phòng cảm thấy vô cùng bối rối và lo lắng.
"Lăng, làm sao bây giờ, ông nội không đồng ý cho chúng ta đính hôn, làm sao bây giờ?" Nhan Duyệt bối rối cầm tay Nguyễn Thiên Lăng, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt.
Thời gian đính hôn đã định, nhẫn cũng đã chọn xong, thế nhưng ông lại nói không đồng ý cho cô ta đính hôn với Nguyễn Thiên Lăng, đây là có ý gì chứ!
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, anh ôm cô ta vào trong ngực, an ủi cô ta: "Đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục ông, không cần phải sợ gì cả…"
"Nhưng vì sao ông không chấp nhận em chứ? Chẳng lẽ là bởi vì sức khỏe của em sao? Sức khỏe của em đã tốt rồi, Lăng, anh đi nói với ông, em rất khỏe mạnh, sức khỏe của em thực sự không có vấn đề gì hết."
"Được rồi, anh sẽ đi nói với ông, em đừng lo lắng nữa." Ngoại trừ an ủi cô ta, Nguyễn Thiên Lăng cũng chưa nghĩ ra biện pháp đối phó nào.
Ông không chấp nhận Nhan Duyệt, thái độ rất kiên định, nếu ngày đính hôn đó ông không tham dự, như vậy chính là gián tiếp nói cho người ngoài biết, Nguyễn gia không thừa nhận thiếu phu nhân này, như vậy không phải là khiến tiệc đính hôn của bọn họ trở thành chuyện cười cho cả thành phố này sao?
Bà Nguyễn cũng tức giận đến đỏ mắt: "Sao ba có thể như vậy chứ. Cái con bé chết tiệt Giang Vũ Phi kia có cái gì tốt, cái gì cũng không có, lúc trước còn ngày ngày náo loạn muốn ly hôn, người phụ nữ như vậy tôi tuyệt đối không bao giờ đồng ý cô ta lại gả vào Nguyễn gia chúng ta."
"Bà nói bớt đôi câu đi. Nếu không phải bà tiền trảm hậu tấu, ba có thể không cho mọi người mặt mũi như vậy sao?" Nguyễn Minh Đào không kiên nhẫn phản bác bà ta.
"Không có hỏi ý kiến của ba đã một mình thương lượng chuyện đính hôn của bọn trẻ, là tôi không đúng. Thế nhưng tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Thiên Lăng, tốt cho Nguyễn gia chúng ta! Đúng là tôi có sai, nhưng tôi làm vậy là vì sao chứ!" Bà Nguyễn càng nói càng khổ sở, cuống đến mức nước mắt cũng chảy ra.
"Ba, mẹ, chuyện này hai người cũng không cần quá sốt ruột. Con nghĩ ông nội chỉ là đang nổi nóng, cho nên mới nói những lời như vậy thôi, đợi qua mấy ngày nữa ông hết giận, có lẽ sẽ đồng ý hôn sự của con và Duyệt Duyệt."
"Lăng, lỡ như ông không đồng ý thì sao?" Nhan Duyệt ngửa đầu tỏ vẻ đáng thương hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt lấp lánh, nhếch môi cười nói: "Ông sẽ đồng ý, em đừng lo lắng."
Nhan Duyệt hơi cụp mắt xuống, che giấu sự lạnh lùng trong mắt. Điều cô ta cần không phải một câu an ủi như vậy, cô ta cần anh cho cô ta một lời hứa hẹn.
Hứa với cô ta, bất kể ông có đồng ý hay không, anh vẫn sẽ lấy cô ta làm vợ!