Giang Vũ Phi tóm lấy một cái gối đập vào anh: "Cút!"
Cái gối đập vào ngực Nguyễn Thiên Lăng, anh túm được nó rồi ném lên giường, trên mặt không có vẻ gì là tức giận.
"Nếu cô không muốn nhìn thấy tôi, bây giờ tôi sẽ đi. Ngày mai tôi quay lại thăm cô." Nói xong, anh lại nhìn cô một cái, quay người rời khỏi.
Giang Vũ Phi quay người nằm trên giường, mệt mỏi hít thở, bấy giờ tâm trạng mới dần dần ổn định lại.
Cô biết Nguyễn Thiên Lăng có ý muốn giữ cô lại, cô không có cơ hội nào để rời khỏi đây.
Người ở đây chỉ nghe lời anh, nếu như cô muốn bỏ đi cũng sẽ bị bọn họ ngăn lại, nói không chừng về sau dù cô đi đến đâu cũng có người đi theo.
Dù sao thì trước khi đứa bé được sinh ra, cô tuyệt đối không có tự do.
Thực ra những điều này cô đều có thể nhịn được, điều cô sợ nhất là sau khi đứa trẻ được sinh ra, Nguyễn Thiên Lăng sẽ cướp đứa trẻ từ tay cô.
Dạng người như anh ta không chuyện gì là không làm được, chỉ cần anh ta muốn thì nhất định sẽ làm như vậy, mặc kệ cô có phải mẹ ruột của đứa trẻ không, càng sẽ không để ý đến cảm nhận của cô.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này sau khi sinh ra sẽ phải nhận Nhan Duyệt làm mẹ, sẽ phải chia xa cô sao?
Tuyệt đối không được!
Giang Vũ Phi nắm chặt ga giường, cắn chặt răng, con của cô tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ! Cho dù Nguyễn Thiên Lăng là ba của đứa trẻ thì cũng không được.
Giang Vũ Phi xốc váy lên đi xuống lầu, thím Lý thấy cô xuống, lập tức giống như gặp quân địch: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói cô không thể đi ra ngoài!”
“Thím Lý, tôi với Nguyễn Thiên Lăng đã ly hôn, về sau thím hãy gọi tên của tôi đi. Còn nữa, thím đừng lo, tôi không đi ra ngoài, tôi chỉ muốn gọi điện cho Nguyễn Thiên Lăng.”
Cô đến trước sofa cầm điện thoại, bấm số của Nguyễn Thiên Lăng.
Từ kiếp trước cô đã nhớ kỹ số điện thoại của anh trong lòng, kiếp này muốn quên cũng không quên được.
Nhìn thấy số từ biệt thự gọi đến, Nguyễn Thiên Lăng còn tưởng rằng Giang Vũ Phi xảy ra chuyện gì, anh vội vàng nghe máy thì nghe thấy tiếng của Giang Vũ Phi, anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi hỏi anh, Nhan Duyệt có biết chuyện tôi mang thai không?”
“Cô hỏi cái đó để làm gì?”
“Tôi hỏi anh cô ta có biết hay không!” Giang Vũ Phi tức giận lặp lại.
Tính khí càng ngày càng tệ, người đàn ông khẽ cắn môi, không chấp nhặt với cô.
“Cô ấy không biết.”
“Tốt nhất anh đừng cho cô ta biết, tôi không muốn cô ta làm hại đứa bé. Có lẽ trong mắt anh cô ta là cô gái tốt nhất, nhưng đối với tôi lòng dạ cô ta không tốt như vậy! Nếu như anh còn muốn có đứa bé này, thì đừng có nói gì với cô ta!”
Người phụ nữ này không chỉ tính tình không tốt, ngay cả lòng dạ cũng rất nhỏ nhen.
Anh nheo mắt trầm giọng nói: “Nhan Duyệt chưa từng làm gì cô, cô đừng có mà...”
“Tóm lại tốt nhất anh nên nghe lời tôi nói!” Giang Vũ Phi cắt ngang lời anh, sau đó dập máy cái rập.
Đầu dây bên kia Nguyễn Thiên Lăng vẫn chưa nói xong thì điện thoại đã ngắt, cổ họng anh nghẹn lại, cảm thấy thật khó chịu.
“Ả đàn bà chết tiệt!” Ném di động sang một bên, anh tức giận lái xe.
Nghĩ thầm nếu không phải vì cô đang mang thai, anh nhất định sẽ không để cho cô hống hách như vậy.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Duyệt lại gọi điện thoại tới.
Nguyễn Thiên Lăng cầm điện thoại, mắt hơi lóe lên.
Lễ đính hôn hôm nay diễn ra suôn sẻ, cho dù không có ông nội anh tham gia, nhưng buổi lễ cũng thuận lợi hoàn thành.
Lúc lễ đính hôn vừa xong anh liền nhận được điện thoại của ông nội, sau đó bỏ lại người vừa mới trở thành vị hôn thê của anh - Nhan Duyệt, một mình rời đi.