“Ông nội, cháu muốn về chỗ cháu ở, cháu sẽ không bỏ đứa bé này, nhưng cháu không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Nguyễn gia nữa.”
Nguyễn An Quốc thở dài nói: “Ông biết suy nghĩ của cháu, nhưng mà không cho người chăm sóc cháu, chúng ta không yên tâm. Cháu ở chỗ này sẽ không ai đến quấy rầy cháu, với lại cháu một mình ở ngoài, lỡ như có việc gì xảy ra cũng không có người xử lý. Chuyện chuyển ra ngoài ở thì đừng nhắc lại nữa, cháu cứ yên tâm ở đây, nếu có gì ấm ức cứ nói với ông, ông nội sẽ giúp cháu.”
“Ông nội, cháu chỉ muốn sống cuộc sống bình yên.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Nguyễn An Quốc thầm thở dài, cô gái nhỏ, từ lúc cháu được gả vào Nguyễn gia, cuộc sống của cháu đã không thể bình yên rồi.
Ông không đồng ý với đề nghị của cô, đứng dậy nói: “Ông đi đây, có việc gì cháu cứ tìm ông.”
Giang Vũ Phi cúi đầu xuống, không ra tiễn ông.
Ông nội nói chuyện với cô luôn rất hiền từ, giống như rất dễ nói chuyện vậy.
Nhưng cô hiểu rằng, những chuyện ông đã quyết thì dù cô có nói gì ông cũng sẽ không dao động.
Lúc trước cô ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng ông vẫn không đồng ý, nếu không phải sau đó cô dùng cách thức rất cực đoan để nói chuyện với ông, thì ông cũng không dễ gì thỏa hiệp.
Nhưng mà cách đó không thể dùng đi dùng lại, không những không có hiệu quả mà còn phản tác dụng.
Ông nội dù sao cũng là ông nội của Nguyễn Thiên Lăng, dù ông có tốt với cô đến mức nào thì ông cũng phải suy nghĩ cho lợi ích của Nguyễn gia trước tiên.
Cô không dám chọc giận ông, cũng không dám làm phiền ông.
Sợ ông phải buồn phiền vì cô, đến lúc Nguyễn Thiên Lăng cướp đi đứa bé của cô, ông cũng sẽ không đứng về phía cô.
Cô thân cô thế cô, không có gia thế lớn mạnh, cũng không có người giúp đỡ. Cô căn bản là không có cách nào chống lại một Nguyễn gia hùng mạnh.
Đáng ra cô nên ăn mừng vì ông nội đối xử với cô không tệ.
Nhỡ một ngày nào đó, ông nội không còn suy nghĩ cho cô, vậy thì cô thật sự chỉ giống như chú cừu non đợi người ta làm thịt mà thôi.
Giang Vũ Phi ngẩng cao đầu, đôi mắt chợt sáng lên.
Cô đã từng ngây ngô như tờ giấy trắng, cho rằng thế giới này như một chiếc ngà voi thuần khiết.
Nhưng không biết tự bao giờ, cô gặp lại những chuyện mà trước kia chưa từng trải qua. Đối mặt với những tổn thương, từ một người ban đầu đầy ấm ức buồn tủi, đã trở thành một người vô tâm và nhẫn nhịn.
Thậm chí cô còn bắt đầu tính toán với ông nội, người tốt với cô nhất.
Kiểu tính toán thế này cũng chẳng tính là gì, nhưng cô hiểu, trái tim cô đã không còn ngây ngô, cô sợ rằng cứ như thế này cô sẽ biến thành người không còn giống như trước kia nữa.
Sau đó vài ngày, Giang Vũ Phi không còn đi ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng cũng không đến thăm cô. Nhưng thím Lý vẫn báo cáo tình hình cho anh mỗi ngày, để anh hiểu về Giang Vũ Phi.
Sau mấy ngày oi bức, hôm nay nắng lên rạng rỡ, Giang Vũ Phi quyết định ra ngoài đi dạo.
Cô mặc một chiếc áo lông rộng rãi màu trắng, đội một cái mũ len màu đen, đeo một cái túi xách to, sau đó liền đi ra ngoài.
Đương nhiên, nơi nào có cô thì thím Lý đều đi cùng.
Thím Lý nói muốn giúp cô xách túi, cô từ chối, nói bên trong không có gì, cô có thể tự cầm. Thím Lý nghe cô nói như vậy thì để cô tự cầm túi.
Mỗi lần ra ngoài, cô cũng chẳng đi đâu ngoài trung tâm thương mại. Giang Vũ Phi dạo quanh vài vòng, định sẽ lên tầng chiếu phim xem phim.
Xem phim là có thể giết thời gian, bây giờ cô cũng không có việc gì làm, nên mỗi ngày đều rất nhàm chán, cho nên cô làm gì cũng sẽ không có người nghi ngờ.
“Thím Lý, tôi đi mua vé, thím đi mua giúp tôi một phần bắp rang đi.”
“Được.” Thím Lý xoay người đi mua bắp rang.