Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng nói, trong ngữ điệu có chút tức giận.
Anh xoay người đi ra ngoài, trong phòng ngủ không còn bóng dáng cao lớn của anh, không khí trở nên dễ chịu hơn nhiều.
“Cô Giang, cô nằm xuống đi, tôi sẽ đi nấu mỳ cho cô ngay đây.” Thím Lý vẫn rất kiên nhẫn. Thím làm giúp việc đã hơn chục năm, chủ nhân tính khí như thế nào thím cũng đã từng gặp.
Giang Vũ Phi trông vậy thôi chứ cô rất dễ động lòng.
Nguyễn Thiên Lăng đã có lòng mang sủi cảo của Hoàng Gia Ngự Thiên đến cho Giang Vũ Phi, cô lại hoàn toàn không muốn nhận, dĩ nhiên thái độ của anh chắc chắn không thoải mái.
Anh xuống lầu, lập tức rời khỏi biệt thự, không cần phải làm cho mình thêm bực mình.
Giang Vũ Phi ăn mỳ xong lại nằm xuống nghỉ, nhưng bây giờ cô lại không ngủ được nữa.
Nghĩ đến chuyện trong giấc mơ, cô lại cảm thấy nặng nề.
Ở thành phố A, Nguyễn Thiên Lăng không gì là không làm được, cô muốn rời đi mà thần không biết quỷ không hay, thật là quá khó khăn.
Ngay như sáng nay, dù cô có không gặp anh và Nhan Duyệt, có tìm được xe để trốn đi, thì cô cũng không thể bỏ trốn thành công.
Thím Lý sẽ nhanh chóng phát hiện sự vắng mặt của cô, bà sẽ gọi điện ngay cho Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng vẫn sẽ giống như ở kiếp trước, chỉ cần một cú điện thoại, cô sẽ lại bị chặn ở cổng kiểm soát an ninh mà thôi.
Bây giờ, cả tàu hỏa cũng phải đăng ký danh tính, trốn mà đi bằng tàu hỏa cũng không được.
Ngồi xe khách cũng không có hi vọng gì, chỉ cần Nguyễn Thiên Lăng muốn tìm cô, không biết chừng sẽ bắt tất cả các bến xe dừng chở khách, chỉ vì không muốn để cô trốn đi.
Nếu thực sự hôm nay cô chạy trốn, cô cũng xác định khả năng bị bắt về rồi thì sau này đừng hòng có cơ hội chạy trốn.
Trước khi đứa bé được sinh ra, Nguyễn Thiên Lăng sẽ không cho cô rời đi. Để canh chừng cô, anh cho người theo dõi cô 24/24, không cho cô cơ hội để thoát thân.
Càng tồi tệ hơn là bây giờ cô đang có thai, đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn dần lên. Để càng lâu, bụng cô càng to ra, càng không thể nào trốn thoát.
Nếu đợi bụng to rồi mới hàng động thì rất bất tiện, cho dù có cơ hội trước mặt thì cô cũng không thể thành công 100%.
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng cảm thấy may mắn vì lúc đó cô đã quay lại phòng chiếu phim.
Dù sao việc chạy trốn cũng không thể vội vã, phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, chỉ được thực hiện một lần là thành công, không được đánh rắn động cỏ.
Dĩ nhiên là việc này cũng phải tiến hành thật nhanh, không thể kéo dài thời gian, hiện tại cô không thể kéo dài nữa, bởi vì đứa nhỏ trong bụng cô không thể ngừng phát triển vì kế hoạch trốn thoát của cô.
Giang Vũ Phi cứ nghĩ mãi nên làm thế nào để chạy trốn, nghĩ đến khuya mới đi ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, sau khi ăn bữa sáng xong, cô nói với thím Lý: “Tôi muốn về nhà một chuyến, thím có phải đi cùng không?”
“Hôm nay đi luôn sao?”
“Đúng, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, tôi muốn về thăm nhà.”
Thím Lý không trả lời ngay, Giang Vũ Phi cũng không nói gì thêm.
Cô biết là thím Lý muốn báo cáo với Nguyễn Thiên Lăng, Nguyễn Thiên Lăng đồng ý, bọn họ mới dám đồng ý cho cô về nhà.
Giang Vũ Phi lên lầu, về phòng ngủ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi.
Một lát sau, thím Lý gõ cửa: “Cô Giang, thiếu gia nói hôm qua cô mới ra ngoài, hôm nay nên ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi đâu cả, không lại mệt mỏi.”
Giang Vũ Phi mở cửa, nói với giọng không vui: “Thím nói với anh ta, tôi muốn đi đâu thì sẽ đi đấy, anh ta không có quyền quản lý tôi.”
“Cô Giang, thiếu gia là muốn tốt cho cô thôi, hôm nay tốt nhất là ở nhà đi, hôm qua cô đã mệt cả ngày rồi, hôm nay nên nghỉ ngơi đã.” Thím Lý nhẹ nhàng khuyên nhủ cô.
Vẻ mặt Giang Vũ Phi lộ rõ ấm ức và tức giận.