Nguyễn Thiên Lăng nhìn dáng vẻ này của cô, có chút nghi ngờ việc cô ra ngoài không đơn giản như vậy.
Anh nheo mắt, không cho cô cự tuyệt, tuyên bố: “Cô không muốn người khác đi cùng cũng được, nhưng phải có tôi đi cùng. Mất con, cô nên biết kết cục là gì.”
Sắc mặt Giang Vũ Phi tái nhợt, cô nắm chặt tay vịn cầu thang, lâu sau mới khó khăn mở miệng: “Được, anh muốn đi cùng thì cứ đi, chỉ cần Nhan Duyệt của anh không có ý kiến gì là được.”
“Ngày mai tôi đến đón cô, đi thành phố H.” Nguyễn Thiên Lăng mím môi, mạnh miệng phán một câu, chỉ trong mấy phút đã quay người rời đi.
Giang Vũ Phi nhìn theo bóng lưng anh đã khuất xa, thở phào một cái.
Cô có vài dự tính, nếu như anh đồng ý cho cô ra ngoài một mình thì quá tốt. Còn không cùng lắm thì anh đi cùng cô, chỉ cần một mình anh dẫn cô đi, cô sẽ có cách trốn đi.
Đáng sợ nhất là anh tìm thêm vài người đi cùng cô. Đối phó với một người thì cô còn có cách, nhưng đối phó với nhiều người cùng lúc, cô thực sự không có cách nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đến đón cô.
Vali của Giang Vũ Phi hôm qua đã xếp xong, thím Lý giúp cô bỏ vali vào sau xe, dặn dò cô vài lời mới đóng cửa xe cho cô.
Nguyễn Thiên Lăng bảo tài xế khởi động xe, chạy về hướng sân bay.
Giang Vũ Phi ngồi dựa vào cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài. Cô không quen ở riêng với Nguyễn Thiên Lăng, ở bên cạnh anh, cô phiền chán tới mức không muốn nói câu nào.
Nguyễn Thiên Lăng liếc cô một cái, tìm chủ đề nói chuyện với cô: “Cô định đi chơi mấy ngày?”
“Xem tâm trạng đã.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt trả lời anh.
Người đàn ông gật gật đầu, còn tự lo nói: “Không thể quá một tuần.”
Cô không nói gì, chỉ cần ra khỏi thành phố A nằm trong phạm vi quyền hành của anh, cô sẽ có thể yên tâm trốn đi. Ở thành phố A, anh có thể một tay che trời, cô không tin ở thành phố H, anh cũng có thể muốn làm gì thì làm.
Lên máy bay, buổi trưa là họ đã đến thành phố H.
Thành phố H là địa điểm du lịch biển lý tưởng, một năm bốn mùa đều là mùa hè. Từ thành phố A bay đến, trên người họ còn mặc quần áo dày cộm.
Ra khỏi sân bay, khách sạn đã được liên hệ từ trước cho một chiếc xe đến đón họ. Trước tiên dẫn họ đến khách sạn tắm rửa thay quần áo, ăn uống, sau đó là có thể thỏa thích du ngoạn ở thành phố H.
Nguyễn Thiên Lăng chỉ đặt một phòng, lúc Giang Vũ Phi biết chuyện kháng cự, đáng tiếc là kháng cự vô ích.
Người đàn ông kéo cô vào phòng, anh đặt vali xuống, muốn lấy quần áo trong vali của cô ra.
“Cô đi tắm trước đi, tôi gọi điện đặt nhà hàng.”
Giang Vũ Phi cướp vali lại từ trong tay anh, mang đặt lên ghế sofa, không để anh đụng vào.
“Tại sao chỉ đặt một phòng?” Cô vừa kéo khóa vali ra vừa hỏi: “Chúng ta ở chung một phòng, thế này là sao? Anh đừng quên, tôi không có bất kì quan hệ gì với anh.”
“Cô và tôi chỉ có thể ở chung một phòng.” Nguyễn Thiên Lăng phán một câu, lấy quần áo của mình ra rồi đi vào tắm trước.
Anh không thể nói với cô, đặt một phòng là vì anh không yên tâm về cô, sợ cô té ngã hoặc nửa đêm trong người không thoải mái. Anh lần đầu làm ba, không biết phải làm sao mới có thể trở thành người ba tốt.
Anh nghe nói phụ nữ mang thai ở thời kỳ đầu đều rất không ổn định, dễ bị xảy thai. Đứa con này không thể để mất, cho nên anh phải trông chừng cô từng phút từng giây, không để cô xảy ra chuyện.
Trong tiềm thức, anh biết đối với anh mà nói đứa con này rất quan trọng.
Còn về vì sao nó lại rất quan trọng, anh tự cho mình một lý do rằng con của anh mình có thể không quan trọng sao?