Cô dừng bước lại, quay người mặt đối mặt với Cung nhị thiếu mà bọn họ nói: "Có chuyện gì không?"
Cung Thiếu Huân nheo mắt đánh giá cô, đôi mắt đẹp không nhìn ra cảm xúc: "Hỏi cô tên là gì?"
"Tôi với anh thân lắm sao?" Giang Vũ Phi lạnh nhạt hỏi lại.
Cô rất không thích mấy kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, có tiền có thế, cuồng vọng hung hăng càn quấy này. Ở trong mắt cô, bọn họ cũng giống như Nguyễn Thiên Lăng, đều là những kẻ khiến người khác rất chán ghét.
Cung Thiếu Huân cười cười, đi đến trước mặt cô nói: "Hình như tôi không có trêu chọc gì cô cả, vì sao cô lại có thái độ thù địch với tôi chứ?"
"Anh suýt chút nữa đâm chết tôi, có tính là trêu chọc không?"
Cung Thiếu Huân hơi kinh ngạc một chút, từ trước đến nay chưa từng có ai nói với anh ta những lời như vậy.
Anh ta dò xét người phụ nữ trước mắt một lần nữa, cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngũ quan đoan chính hài hòa, làn da trắng nõn, một đôi mắt trong veo đen láy, chỉ là hốc mắt hơi đỏ, chắc là vừa mới khóc xong.
Người không cao cũng không thấp, tầm một mét sáu mấy gì đó, dù sao cũng thấp anh ta một khoảng dài.
Tuổi tác xem ra không lớn, nhưng cô lại khiến cho người khác có cảm giác thành thục hơn tuổi rất nhiều, anh ta thật sự là không phỏng đoán đúng được tuổi thật của cô.
Cung Thiếu Huân lẳng lặng nhìn cô, cảm giác giống như đã từng gặp cô ở đâu đó ngày càng mãnh liệt.
"Có phải là chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó rồi không? Tôi hỏi lại cô một lần nữa, cô tên là gì, bao nhiêu tuổi?" Giọng điệu anh ta không hề lịch sự chút nào, có điều cũng không đến nỗi hùng hổ dọa người.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt hỏi lại: "Trước khi hỏi người khác, có phải anh nên tự giới thiệu hay không?"
Ồ, chẳng lẽ cô gái này thật sự không sợ anh ta!
Cung Thiếu Huân còn chưa mở miệng, một người đàn ông phía sau anh ta chỉ vào Giang Vũ Phi kêu gào: "Này, con bé chết tiệt, nhị thiếu hỏi cô là để mắt đến cô, cô đừng có mà không biết tốt xấu!"
"Câm miệng cho tôi!"
Người đàn ông đang kêu gào sững sờ, ngậm chặt miệng không dám chen vào nữa.
Cung Thiếu Huân nhếch môi cười nói: "Người của tôi không biết ăn nói lắm, cô chớ để ý. Cô nói đúng, có lẽ tôi nên tự giới thiệu trước một chút. Tôi tên là Cung Thiếu Huân, hai mươi hai tuổi, cao một mét tám sáu, nặng bảy mươi ba kí, đến nay vẫn còn độc thân, cô thì sao?"
Giang Vũ Phi hơi nhíu mày, ý đồ của đối phương hình như không phải đơn giản như vậy.
"Xin lỗi, tôi không biết anh, cũng chưa từng gặp anh bao giờ." Cô nói xong xoay người rời đi.
Cung Thiếu Huân cũng không tức giận, anh ta cười nhếch nhếch môi, đội lại mũ bảo hiểm rồi ngồi lên Harley.
"Nhị thiếu, cứ thả cô ta đi như vậy sao?"
"Nhị thiếu sẽ không phải là vừa ý người ta rồi đấy chứ."
Cung Thiếu Huân liếc bọn họ một cái, con mắt dưới mũ bảo hiểm mang theo sự vui vẻ kỳ lạ.
"Đều bám sát cho tôi."
Anh ta dẫn đầu khởi động Harley tiến lên, mấy người khác nhanh chóng đuổi theo, áo da quần da, bốt da ngắn to đầu, một chiếc Harley, ngang ngược, liều lĩnh tựa như xã hội đen.
Giang Vũ Phi nghe thấy tiếng xe máy sau lưng, cô nhíu mày, không khỏi bước chân nhanh hơn.
"Này, cô gái, cô đi đâu đấy, để tôi chở cô một đoạn đường." Cung Thiếu Huân chậm chạp đi theo bên cạnh cô, ngang ngược mở miệng.
Giang Vũ Phi không thèm nhìn anh ta cái nào, một mực đi thẳng về phía trước.
Cung Thiếu Huân cũng không nhụt chí, tâm trạng khá tốt lại nói tiếp.
"Tôi chỉ muốn làm quen cô thôi, cô đừng có phòng bị như vậy chứ."
"Chúng tôi không phải là xã hội đen, chúng tôi là tay đua xe chuyên nghiệp."
"Đã từng nghe đến tên Cung Thiếu Huân tôi chưa vậy, nếu cô là người địa phương, nhất định phải biết thân phận của tôi."
Bất kể anh ta nói gì, Giang Vũ Phi đều không trả lời, cô không có hứng thú với đám lưu manh này.
Phía trước chính là trạm xe buýt, cô bước nhanh lên trước, chen lên xe buýt, tìm một chỗ ngồi xuống.