Giang Vũ Phi đã dám trở lại thì phải chuẩn bị tốt tâm lý.
Cô tiến lên vài bước, lạnh nhạt hỏi anh: “Ba dượng tôi gặp chuyện không may, là do anh làm sao? Thuốc phiện là anh sai người bỏ vào trong khách sạn của ông để giá họa cho ông, tất cả đều là anh làm đúng không?”
“Lại gần đây tôi sẽ nói cho cô biết.” Nguyễn Thiên Lăng nhếch miệng cười.
Giang Vũ Phi tiến lên một bước đến trước mặt anh, người đàn ông đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô xuống. Giang Vũ Phi thậm chí còn không kịp hét lên đã bị anh hung hăng nhấn bả vai xuống ngồi trên ghế sofa.
Đầu cô đập vào tấm đệm mềm mại, hơi chóng mặt chút.
Một giây sau, cô cảm thấy áo khoác dạ bị Nguyễn Thiên Lăng kéo ra. Anh vén áo len của cô lên, da bụng trắng nõn lộ ra trong không khí, tạo cảm giác mát mẻ.
Giang Vũ Phi căng thẳng muốn ngăn hành động của anh lại, anh vỗ một cái, gạt tay cô ra, dùng lực mạnh, mu bàn tay cô cũng bị anh làm cho đỏ lên.
Sau đó, anh đặt bàn tay to lớn lên bụng cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Ở trong này, còn không?”
Giang Vũ Phi ngơ ra một giây mới hiểu ý anh.
“Đừng nghĩ tôi vô tình như anh, con tôi tôi đương nhiên phải giữ lại.”
“Tôi vô tình?”
“Anh không vô tình sao?” Cô đã muốn thoát khỏi anh như thế, vì muốn bắt cô về, anh không tiếc hãm hại người nhà cô, lẽ nào không phải vô tình tàn nhẫn sao?
“Nguyễn Thiên Lăng, anh là người máu lạnh nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời!” Giang Vũ Phi nén sự căm hờn tràn ngập trong lòng, nghiến răng nói.
Nguyễn Thiên Lăng nằm ở phía trên cô, lạnh lùng nhếch môi.
Không sai, anh vô tình, nhưng cô cũng chẳng thua kém gì.
Nếu không thì sao lại muốn đưa anh vào chỗ chết.
Anh lạnh nhạt, trầm giọng hỏi cô: “Nói tôi biết, tối hôm đó có phải cô bỏ thuốc ngủ vào chén canh của tôi không?”
Giang Vũ Phi nhếch môi không trả lời, chỉ dùng đôi mắt trong sáng không chịu khuất phục nhìn anh.
“Nói, có phải cô bỏ không?” Anh nắm cằm cô, gằn giọng.
Giang Vũ Phi ngọ nguậy đầu, cắn răng nói: “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi.”
“Câu hỏi gì của cô?” Nguyễn Thiên Lăng giả ngơ.
“Thuốc phiện trong khách sạn của ba dượng tôi là anh sai người bỏ vào, anh cố ý hãm hại họ, ép tôi ngoan ngoãn trở về bên anh đúng không?”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt: “Nếu cô trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô.”
“Là tôi hỏi anh trước mà.”
“Sao, dám làm không dám nhận à?” Người đàn ông lạnh lùng nhướn mày.
“Tôi cũng muốn hỏi anh câu này, anh dám làm không dám nhận sao?” Giang Vũ Phi mạnh miệng không chịu thừa nhận trước, nhất định phải để anh thừa nhận trước.
Cặp mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, ánh mắt cô lấp lánh, mím môi nhìn anh không chịu khuất phục.
“Cô nói đúng, tôi cố ý hãm hại ba dượng cô đó, bây giờ đến lượt cô trả lời.” Nguyễn Thiên Lăng thừa nhận, thoải mái thừa nhận.
Thật giống như hãm hại một hai người đơn giản dễ dàng như ăn cơm, bàng quan đến như thế!
Giang Vũ Phi nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng cuồn cuộn từng đợt.
Nén cơn giận lại, cô lạnh lùng nói: “Để tôi đi gặp mẹ tôi trước, đợi tôi xác định bà không sao sẽ nói với anh việc xảy ra tối hôm đó. Tối hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ có tôi là rõ nhất.”
Nguyễn Thiên Lăng trầm lặng nhìn cô, cũng không trả lời.
Giang Vũ Phi hơi chột dạ nói: “Tôi nói là, để tôi đi gặp mẹ tôi trước đã, gặp rồi tôi sẽ nói với anh.”
“Cô đùa tôi à?” Anh lạnh lùng nói.