Không phải là sợ cô ta, chỉ là không muốn thêm phiền phức cho mình.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Nhan Duyệt giỏi nhất là sử dụng tâm kế, ai mà biết cô ta lén lút làm ra chuyện gì.
Có điều cô ta đã biết rồi, cô cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả.
“Câu này cô nên hỏi Nguyễn Thiên Lăng chứ không phải hỏi tôi.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt đáp trả cô.
Nhan Duyệt lạnh mặt, trầm giọng nói: “Giang Vũ Phi, tôi không ngờ cô lại là người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy. Cô và Lăng đã ly hôn rồi, bây giờ còn dây dưa với anh ấy nữa, loại phụ nữ như cô thật buồn nôn!”
“Cô không cần sỉ nhục tôi. Nguyễn Thiên Lăng là loại người gì có lẽ cô hiểu rõ nhất, nếu tôi cố tình quấn lấy anh ta, cô cho rằng anh ta sẽ vì vậy mà ở với tôi sao?
Sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay.
Cô ta bị Giang Vũ Phi nói trúng tim đen.
Đúng vậy, nếu không phải Nguyễn Thiên Lăng có tâm tư đó thì làm sao có thể để cô ở lại bên cạnh anh.
Nhan Duyệt cũng không tức giận, cô ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười: “Cho dù cô và Lăng có dây dưa như thế nào. Bây giờ tôi mới là vợ sắp cưới của anh ấy, người lấy anh ấy là tôi, không phải cô. Còn cô chỉ là một thiếu phu nhân Nguyễn gia mà không ai biết đến nữa mà thôi.”
Bất kể cô ta nói như thế nào, thì sắc mặt Giang Vũ Phi đều lạnh nhạt.
“Cô nói cho hết đi, nói xong thì tôi đi.”
“Giang Vũ Phi, cô còn nhớ những lời lần trước cô nói với tôi ở nhà hàng buffet không? Cô nói tôi là người thứ ba, nói tôi không biết xấu hổ. Nay tôi trả những lời đó cho cô!” Nhan Duyệt vừa nói xong, cầm ly trà tạt lên người Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi nhanh chóng tránh đi, nước trà chỉ hơi làm ướt quần áo của cô, cũng không tạt lên mặt cô.
“Cô...” Cô tức giận trừng mắt với Nhan Duyệt, sau đó lạnh lùng nhếch môi, lộ ra nụ cười đắc ý.
Giang Vũ Phi không do dự chút nào cầm ly trà của mình tạt lên mặt cô ta, Nhan Duyệt thoáng ngơ ngác, đôi mắt trợn to không thể tin nổi.
“Cô dám tạt trà vào tôi!”
“Cô dám, tại sao tôi lại không dám!” Giang Vũ Phi không chút do dự đứng dậy bỏ đi, Nhan Duyệt tức giận đến run rẩy toàn thân, nếu không phải sợ mất mặt, cô ta nhất định sẽ xông lên túm tóc cô, dùng móng tay cào nát khuôn mặt cô!
Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Nhan Duyệt lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Hứa Mạn.
"Mạn Mạn, em có thể tới đây một chút không?" Giọng nói cô ta nức nở, Hứa Mạn ở đầu dây bên kia nghe xong lập tức chạy đến.
Giang Vũ Phi ra khỏi nhà hàng, thím Lý nhìn thấy quần áo cô ẩm ướt, vội khẩn trương hỏi: "Cô Giang, cô không sao chứ?"
"Không sao, chúng ta về thôi." Giang Vũ Phi cười cười hoàn toàn không thèm để ý.
Trở lại biệt thự, cô thay quần áo rồi đi xuống dưới lầu xem tivi.
Một giờ sau Nguyễn Thiên Lăng trở lại, lúc anh đi vào phòng khách cô đã biết anh trở về.
Có điều cô không nhìn anh, mắt chuyên chú nhìn chăm chăm vào nhân vật trên tivi.
Trên tivi đang chiếu phim Hàn, cô không biết tên là gì, nhưng nhân vật nam chính lớn lên quá đẹp trai, cô nhớ tên anh ta gọi là gì nhỉ, hình như là Jang Geun Suk.
Trong trí nhớ của cô, hình như có người rất giống anh ta, nhưng hiện tại cô không nhớ ra người đó là ai.
Nguyễn Thiên Lăng bước đến bên người cô, thấy cô không đối diện với anh nhưng lại làm như không thấy anh, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên tivi, sắc mặt anh lập tức lạnh đi.
Cạch một tiếng, anh ném chìa khóa xe lên bàn trà bằng kính, tạo ra thanh âm chói tai.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục xem tivi.