"Cái gì! Lại là cô ta!" Bây giờ người Hứa Mạn ghét nhất chính là Giang Vũ Phi, vừa nghe thấy tên cô, cô ta liền nổi giận.
Lưu Thiến Thiến khẽ nhíu mày, lập tức vừa cười vừa an ủi Nhan Duyệt: "Chị Duyệt Duyệt, nói không chừng là chị nghĩ nhiều đó thôi, người Nguyễn đại ca quan tâm nhất là chị mà, anh ấy sẽ không quan tâm đến những người phụ nữ khác đâu."
"Anh ấy vì con tiện nhân kia mà bỏ lại Duyệt Duyệt một mình, như thế mà còn không gọi là quan tâm sao?" Hứa Mạn tức giận phản bác lại.
Lưu Thiến Thiến bất đắc dĩ liếc cô ta một cái: "Cậu bớt nói vài lời đi được không vậy."
Hứa Mạn thấy sắc mặt Nhan Duyệt xấu thêm, biết mình nói sai, nhưng cô ta lại không cam lòng: "Mình cũng chỉ ăn ngay nói thật, Nguyễn đại ca quả thực càng ngày càng quá đáng..."
"Haiz, chẳng còn cách nào nữa, Giang Vũ Phi cứ thích xuất hiện trước mặt Nguyễn đại ca, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ngăn cô ta hay sao?" Lưu Thiến Thiến thở dài lắc đầu, một câu rất lơ đãng của cô ta, lại làm cho Hứa Mạn nảy ra một ý định.
"Nếu cô ta có thể chủ động rời đi, không xuất hiện nữa là tốt nhất. Nhưng vấn đề là cô ta cũng chẳng đặt chị vào mắt!" Nhan Duyệt cụp mắt, ấm ức khổ sở nói.
Mắt Hứa Mạn lại nhấp nháy, trong đầu đã ấp ủ một kế hoạch.
Nguyễn Thiên Lăng rất nhanh đã chạy tới bệnh viện.
Lúc này Giang Vũ Phi đã tỉnh lại, anh đẩy cửa đi vào phòng bệnh, thím Lý nhìn thấy anh, vừa cười vừa nói: "Thiếu gia, cô Giang đã tỉnh, không có việc gì hết."
Ánh mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn lên mặt Giang Vũ Phi, sắc mặt cô tuy không tốt lắm, nhưng tinh thần cũng đã khá hơn rồi.
"Bác sĩ nói thế nào?" Anh nhìn Giang Vũ Phi chằm chằm, nhưng lại hỏi thím Lý.
"Bác sĩ nói cô Giang áp lực quá lớn, hơn nữa cảm xúc cũng bị kìm nén quá nhiều nên mới ngất xỉu. Bác sĩ đề nghị cô Giang nên chịu khó đi lại nhiều một chút, thả lỏng tinh thần, không nên để cho tư tưởng chịu quá nhiều áp lực."
Nguyễn Thiên Lăng cau mày lại, đương nhiên anh hiểu tại sao cảm xúc của Giang Vũ Phi lại bị kìm nén.
"Có thể xuất viện không?" Anh lại hỏi.
"Có thể." Thím Lý gật gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng tiến lên bế Giang Vũ Phi lên, bước ra khỏi phòng bệnh.
Giang Vũ Phi không giãy giụa, cô hỏi anh: "Còn hai ngày nữa là đến thời gian mở phiên toà, rốt cuộc anh muốn lật lại bản án cho cho ba dượng tôi vào lúc nào đây?"
"Việc này tôi tự biết cân nhắc, tôi đã nhận lời cô, thì sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện gì hết."
"Nhưng sắp mở phiên toà kết án rồi..."
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhếch miệng: "Kết án có là gì, nếu tôi muốn cứu ông ấy, cho dù trước lúc chấp hành tử hình cũng có thể cứu ông ấy ra."
Anh cũng đã nói như vậy, Giang Vũ Phi cũng còn gì phải lo lắng nữa.
Nguyễn Thiên Lăng thả cô vào trong xe, nhưng anh không đi lên theo: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, trước khi cơ thể chưa khỏe hẳn thì không được ra ngoài. Mẹ của cô đã có người chăm sóc rồi, không cần cô bận tâm lo nghĩ."
Giang Vũ Phi suy yếu dựa vào phía sau lưng, thờ ơ nhìn anh một cái: "Sức khỏe của tôi không có vấn đề gì hết, chỉ cần anh không can thiệp vào cuộc sống của tôi, tôi sẽ khỏe lại càng nhanh hơn."
Nguyễn Thiên Lăng muốn bá đạo ra lệnh cho cô ở trong nhà không cho ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân cô ngất xỉu, anh lại nuốt hết những lời muốn nói.
"Về sau cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, tôi sẽ không thường xuyên đi quấy rầy cô. Nhưng cô cần nhớ kỹ cho tôi, đứa bé không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì được!"
Nói xong, anh đóng cửa xe lại, bảo tài xế lái xe đi.
Vốn anh cũng định theo chân bọn họ trở về, nhưng Giang Vũ Phi không muốn nhìn thấy anh, anh cảm thấy đừng trở về vẫn hơn.
Giang Vũ Phi ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cơ thể cũng không thấy có vấn đề gì.
Ngày hôm sau cô vẫn đến bệnh viện thăm mẹ như mọi ngày, hiện giờ vấn đề Vương Đại Trân quan tâm nhất chính là bản án của Tôn Triệu Huy.