Lúc cô đang ăn cơm, Nguyễn Thiên Lăng cũng tới đây.
“Thiếu gia, cậu ăn cơm chưa?” Thím Lý hỏi anh.
“Vẫn chưa.” Nguyễn Thiên Lăng đi đến, kéo cái ghế đối diện Giang Vũ Phi ra rồi ngồi xuống.
Thím Lý lấy một bộ bát đũa cho anh, anh cầm đũa nói với Giang Vũ Phi: "Chuyện cô bị bắt cóc có một chút tiến triển."
Động tác của Giang Vũ Phi hơi ngừng lại, cô ngước mặt lên yên lặng nhìn anh.
“Đôi vợ chồng ở bệnh viện đêm đó quả thật có vấn đề.” Nguyễn Thiên Lăng nói.
Anh chưa bao giờ tin cái gọi là máy phát hiện nói dối, xác xuất đúng của thứ đó có bao nhiêu.
Dưới sự dụ dỗ cưỡng ép của anh, cuối cùng anh cũng biết được một chút chuyện từ chỗ cặp vợ chồng đó.
Có người cho bọn họ một số tiền, thuê bọn họ diễn một vở kịch, chính là vở kịch diễn ra vào đêm hôm đó.
Về phần tại sao lại diễn vở kịch như vậy thì đối phương không nói.
Bọn họ nhận tiền rồi làm việc, trong lòng nghĩ rằng diễn kịch một chút là có thể kiếm được một khoản tiền, không những không có bất kỳ tổn thất nào mà còn không phạm pháp, cho nên liền nhận làm.
Trừ những việc này, bọn họ cũng không biết những việc khác, càng không biết sẽ có người bắt cóc Giang Vũ Phi, thậm chí bọn họ cũng không nhớ rõ người cho bọn họ một khoản tiền trông như thế nào nữa.
Chỉ biết đối phương là nam, đeo kính râm và đội mũ, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ mặt mũi hắn.
Nghe đến đó, Giang Vũ Phi cụp mắt trầm tư một hồi.
“Tôi nghĩ, người muốn bắt cóc tôi thuê hai người kia diễn kịch chính là vì muốn dời sự chú ý của chúng ta đi, cũng là để làm lẫn lộn mục đích thật khi bắt cóc tôi. Lúc ấy người bắt cóc nói tôi quyến rũ người đàn ông của người khác, phá hoại gia đình người ta cho nên mới bắt cóc tôi, muốn trừng phạt tôi một chút. Khi đó phản ứng đầu tiên của tôi chính là hoài nghi người phụ nữ đó thuê người làm, nhưng sự thật lại không phải vậy. Cho nên mục đích chính của bọn họ chính là làm cho chúng ta đoán không ra hung thủ thật sự là ai.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi sáng lên, anh cũng đang trầm tư suy nghĩ chuyện này.
Giang Vũ Phi nhìn vào mắt anh một cách chăm chú: “Nếu như lý do tôi bị bắt cóc, là do tôi có tội quyến rũ người đàn ông của người ta. Anh nói xem, ai sẽ có hiềm nghi lớn nhất?”
“Cô hoài nghi là Nhan Duyệt?” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm xuống.
Giang Vũ Phi hơi nhếch khóe miệng lên: “Tôi không nói là cô ta, là anh nghĩ đến cô ta đầu tiên.”
“Nhan Duyệt sẽ không làm chuyện này.”
“Ai biết được chứ.” Giang Vũ Phi buông đũa xuống rồi đứng dậy đi lên lầu.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, ánh mắt mờ mịt.
Giang Vũ Phi trở về phòng ngủ, chỉ có cô một mình trong căn phòng yên tĩnh. Cô ngồi ngẩn người trên giường, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên những hình ảnh không tốt.
Có khoảnh khắc cô bị bắt cóc, cũng có hình ảnh cô bị nhốt trong căn phòng đó, còn có cả hình ảnh chết thảm của kiếp trước.
Mà khắc sâu trong tâm trí chính là hình ảnh cô lăn từ cầu thang xuống ở kiếp trước.
Hình ảnh đó đã xuất hiện trong đầu cô nhiều lần, không thể nào gạt đi được. Hơn nữa dường như sâu trong tâm trí cô có một ma lực nào đó, dẫn dắt cô, làm cô không thể khống chế được mà làm muốn ra hành động nguy hiểm.
Ví dụ như lăn từ trên cầu thang xuống, ví dụ như nhảy từ ban công xuống...
Hình như chỉ có thể làm như vậy, nỗi ám ảnh mới có thể được xóa bỏ.
Giang Vũ Phi không thể nào đè nén được ý nghĩ điên rồ trong đầu, cô âm thầm sợ hãi, sau đó nhanh chóng mở ti vi, bấm qua kênh giải trí, xem tiết mục giải trí, lúc này sự chú ý mới dần dần được chuyển dời.
Sau đó, Nguyễn Thiên Lăng có đi lên một lần.
Anh đẩy cửa phòng ra, thấy cô đang trùm chăn coi ti vi, anh không nói gì thêm, đóng cửa lại rồi rời đi.
Trời dần dần tối.
Giang Vũ Phi nãy giờ vẫn luôn xem ti vi, cuối cùng cô quá buồn ngủ, liền tắt ti vi rồi đi tắm rửa.