“Cô ấy nói cô bị bắt cóc một ngày một đêm cho nên rất sợ ở một mình.
Còn hôm nay, cô ấy thấy cô gái muốn nhảy lầu tự sát, cô ấy liền rất kích động, giống như cô ấy đang sợ hãi gì đó, trốn tránh gì đó...”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt: “Sao biết cô ấy không bình thường, lại không nói với tôi?”
Thím Lý nói một cách áy náy: “Tôi tưởng rằng cô ấy chỉ là ám ảnh tâm lý tạm thời, vài ngày sẽ khỏi...”
Thực tế thì tình trạng của cô lại không tốt lên, mà càng thêm trầm trọng.
Không biết Nguyễn Thiên Lăng nghĩ gì, anh nhanh chóng thay đổi sắc mặt, chạy nhanh lên lầu.
Dùng sức đẩy cửa phòng ngủ ra, anh thấy Giang Vũ Phi đang đứng ở ban công, cơ thể hơi nghiêng ra ngoài, trông hết sức nguy hiểm.
Nguyễn Thiên Lăng tiến đến túm lấy cánh tay cô, một tay ôm cô vào ngực, tránh xa ban công.
“Cô đang làm gì vậy?” Mặt anh tối sầm, nhìn cô chằm chằm hỏi.
Giang Vũ Phi lấy lại tinh thần, cô ngạc nhiêm kéo tay anh ra, lắc đầu: “Không làm gì cả.”
“Lần sau cô đứng cách xa ban công một chút, đừng có đứng gần như vậy, rất nguy hiểm.”
Giang Vũ Phi nhìn anh, gật đầu. Cô xoay người đi vào ngồi xuống giường xem ti vi.
Nguyễn Thiên Lăng mím môi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bỗng nhiên trở nên phức tạp. Anh ngẫm nghĩ, đi đến ngồi bên cạnh cô, Giang Vũ Phi tránh né, ngồi dịch sang một bên.
Anh không giận, nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín người: “Tôi muốn ngủ một lát, cô xuống nhà xem ti vi đi.”
Giang Vũ Phi không nói gì, tắt ti vi, đi xuống dưới nhà.
Đợi cô đi khỏi, Nguyễn Thiên Lăng đi đến phòng sách, tìm một camera giám sát, lắp vào góc phòng ngủ.
Lắp đặt xong, anh liền đi. Giang Vũ Phi còn chưa về phòng ngủ, đến tận tối mới về phòng.
Suốt cả ngày, bất kể cô làm gì, trong đầu cũng đều xuất hiện cảnh tượng nhảy từ trên lầu xuống.
Cô không thể khống chế được suy nghĩ, nhưng cô còn có thể khống chế được hành động của bản thân, không để mình làm những chuyện đó.
Nhưng mà trời vừa tối, ý nghĩ muốn nhảy lầu càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Rõ ràng cô không muốn chết, muốn sống vui vẻ, tại sao lại có ý nghĩ điên cuồng này trong đầu.
Giang Vũ Phi bật máy tính để lên mạng, tra cứu thông tin về loại bệnh này.
Cô xem rất nhiều thông tin, cô ngạc nhiên phát hiện ra cô mắc chứng trầm cảm!
Tình trạng của chứng trầm cảm có rất nhiều loại, mà biểu hiện của cô là loại ảo tưởng, là không ngừng tưởng tượng ra cảnh tự sát.
Giang Vũ Phi nắm chặt con chuột, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như cô mắc chứng trầm cảm không thể chữa được thì sao đây?
Cô không muốn chết, cô muốn sống vui vẻ, còn muốn nhìn thấy đứa bé lớn lên.
Nhưng cô không thể khống chế nổi ảo giác sinh ra trong đầu.
Giang Vũ Phi xem rất nhiều phương án điều trị, cô hi vọng có thể từ từ tự chữa cho bản thân, đầu óc và tư duy của cô rất bình thường, cô vẫn là người bình thường. Cô nghĩ nếu có thể khống chế được thì cô sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.
Tối hôm đó cô đã xem rất nhiều thông tin, đến rạng sáng mới lên giường đi ngủ.
Hôm sau, mới sáng tinh mơ Nguyễn Thiên Lăng đã đến. Anh đi thẳng đến thư phòng, bật máy tính xem lại băng ghi hình camera giám sát.
Trong băng ghi hình, Giang Vũ Phi không có hành động khác thường, nhưng khi cô bật máy tính lên lướt mạng một lát thì mau chóng thay đổi sắc mặt.
Anh nhìn thấy trong mắt cô hiện hữu sự sợ hãi và bất an.
Cô đã thấy gì trong máy tính?
Nguyễn Thiên Lăng tắt video, gõ vài nút trên bàn phím.
Trong biệt thự này, tất cả các máy tính đều được kết nối với nhau để điều khiển và giám sát. Một máy tính bất kỳ lên mạng làm gì, đều có thể xem được trên máy tính khác.