Nó rúc vào trong lòng Giang Vũ Phi, không còn dữ tợn nữa, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn.
May mà nữ chủ nhân này rất dịu dàng, không hề đánh mắng nó, sau này chơi với cô thì thật hay.
“Chào cô, tôi tên Mã Tinh, được Nguyễn Thiên Lăng mời đến dạy cô cách chăm sóc thú cưng, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Mã Tinh chìa một tay về phía cô. Giang Vũ Phi lịch sự bắt tay cô, liếc mắt hỏi Nguyễn Thiên Lăng: “Sao lại muốn tôi nuôi chó?”
“Nuôi một con chó, sau này mỗi ngày cô đều có việc để làm, sống ở đây sẽ không thấy vô vị, nhạt nhẽo nữa.”
Mắt Giang Vũ Phi khẽ lay động, anh biết điều gì rồi chăng?
Nguyễn Thiên Lăng nhìn đồng hồ nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi có việc đi trước.”
Thím Lý lấy áo khoác đưa cho anh, anh cầm áo khoác rời đi.
Mã Tinh ngồi bên cạnh Giang Vũ Phi, đưa tay vuốt vuốt lưng con chó: “Cô Giang, cô đặt cho nó một cái tên đi. Nhìn nó trắng như vậy, gọi nó là Tiểu Bạch được không?”
Giang Vũ Phi mỉm cười nói: “Gọi nó là Lạc Lạc đi.”
“Lạc Lạc, ý nghĩa là vui vẻ sao? Cái tên này rất hay. Lạc Lạc, đây là tên của mày, nhớ kĩ đó.”
Giang Vũ Phi quan sát Mã Tinh, cô ấy rất trẻ, ăn mặc giản dị thanh nhã, vừa nhìn đã biết là thành phần tri thức làm việc trong văn phòng, hoàn toàn không giống người huấn luyện chó.
Cô nghi ngờ hỏi Mã Tinh: “Chuyên ngành của cô Mã thực sự là huấn luyện chó sao?”
Mã Tinh lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, mỉm cười nói: “Xin lỗi, lúc nãy đã gạt cô, thực ra chuyên ngành của tôi là bác sĩ tâm lý.”
Sắc mặt Giang Vũ Phi hơi thay đổi, tay bất giác ôm chặt Lạc Lạc trong lòng.
Mã Tinh đặt tấm danh thiếp trên bàn trà, cầm ly nước lên uống, giống như không nhìn thấy vẻ khác thường của cô.
Giang Vũ Phi cụp mắt, lạnh nhạt hỏi cô ấy: “Rốt cuộc Nguyễn Thiên Lăng đã nói với cô những gì?”
Mã Tinh đặt ly nước xuống, thầm nghĩ cô có thể chủ động hỏi là tốt nhất.
“Nguyễn Thiên Lăng nói cô bị áp lực, cô bị ngất xỉu một lần rồi đúng không? Hơn nữa, gần đây tâm trạng cô không ổn định, giống như có tâm sự gì.”
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, cô thấy thật may mắn khi không bị họ nhận ra.
Theo cô thấy, bị trầm cảm là một việc hết sức nghiêm trọng, cô không muốn đón nhận ánh khác thường của người khác.
“Ừ, tôi đang mang thai, gần đây xảy ra nhiều chuyện, cho nên tâm trạng không được tốt.” Giang Vũ Phi chủ động nói chuyện với Mã Tinh, cô cũng muốn sớm khỏi bệnh, cho nên không bài xích Mã Tinh.
“Đừng căng thẳng, mỗi người đều có vấn đề tâm lý. Theo như tôi thấy cô Giang rất bình thường. Tôi nghĩ cô chỉ là có chút vấn đề còn khúc mắc, gỡ bỏ là được.”
“Khúc mắc?” Nguyễn Thiên Lăng nói cô có khúc mắc, Mã Tinh cũng nói vậy. Cô thật sự có khúc mắc sao?
“Đúng vậy, tôi đoán khúc mắc của cô là việc cô để tâm nhất. Bởi vì không có cách nào có được đáp án hoặc là kết quả như ý, cứ như thế mà giấu kín trong lòng, sau đó đè nén lên một số chuyện khác, đến mức cô vì khúc mắc này mà nảy sinh ra những suy nghĩ không tốt, có điều đây cũng chỉ là suy đoán của tôi. Cô Giang, tôi thấy vườn hoa ở đây rất đẹp, cô dẫn tôi đi tham quan một chút được không?”
Giang Vũ Phi đặt chó xuống, đứng dậy dẫn cô ấy đến vườn hoa phía sau.
Lạc Lạc rất nhanh đã nhận Giang Vũ Phi làm chủ nhân, vẫy đuôi theo sau cô. Cô đi đâu nó đi theo đấy, quyết tâm làm bạn cùng chơi đùa như hình với bóng với chủ nhân.
Hai người họ vừa đi ra sau vườn hoa thì Nhan Duyệt tới.
Người canh cổng không dám cản cô ta, cô ta xông thẳng vào phòng khách. Đúng lúc thím Lý từ trong bếp đi ra, trông thấy cô ta liền giật mình.