Nguyễn Thiên Lăng không tức giận, dịu giọng nói: “Nghe lời anh, uống sữa đi.”
“Anh trả lời câu hỏi của tôi trước, anh đoán là ai muốn giết tôi.”
“Anh vẫn đang điều tra chuyện này, vẫn chưa tra ra hung thủ.”
“Anh nói dối! Hung thủ chính là Nhan Duyệt, trừ cô ta ra, còn ai muốn giết tôi. Lần trước cô ta phái người bắt cóc tôi, lần này muốn hại chết tôi. Nguyễn Thiên Lăng, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi bị hai người hại chết!” Giang Vũ Phi tức giận nói.
Đối phương muốn lấy mạng cô, làm sao cô có thể bình tĩnh được.
Cô thật sự rất hận không thể lôi hung thủ ra, khiến cô ta phải ngồi tù chuộc tội!
“Anh không muốn hại chết em. Được rồi, đợi xác định được thân phận của hung thủ, anh sẽ cho em một lời giải thích. Bây giờ em uống sữa trước đi đã.”
Nguyễn Thiên Lăng bưng sữa để cạnh miệng cô, Giang Vũ Phi hất tay anh, cả ly sữa đổ xuống đất.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tái xanh, anh nhìn cô chằm chằm, âm trầm nói: “Em đừng cố tình gây sự!”
“Ai cố tình gây sự! Anh biết rõ hung thủ là ai, lại cố ý giấu giếm. Rốt cuộc anh có ý đồ gì? Nguyễn Thiên Lăng, tôi biết anh sẽ che giấu cho Nhan Duyệt, nhưng tôi nói cho anh biết, đừng để tôi tìm được chứng cứ, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho cô ta!”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt cái ly trong tay, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.
Anh bỗng nhiên đứng dậy rời đi, nhưng lại bảo người làm đem tới một ly sữa khác.
---
Hứa Mạn đợi mấy ngày cũng không thấy bên thành phố D truyền đến tin có người nhảy lầu tự sát.
Cô ta muốn tìm hai kẻ bắt cóc kia xác nhận tình hình, nhưng lại sợ lộ ra sơ hở sẽ bị bọn họ uy hiếp.
Ở trong nhà thấp thỏm vài ngày, cuối cùng cô ta cũng nghĩ thông suốt.
Mặc kệ Giang Vũ Phi có chết hay không, chỉ cần cô ta án binh bất động thì sẽ không ai điều tra ra được đến cô ta.
Cho nên cô ta không thể tự hoảng sợ, không thể để người khác nhìn ra sơ hở.
Sức khỏe Giang Vũ Phi đã tốt hơn nhiều, trừ những vết tụ máu trên mặt chưa biến mất hoàn toàn, cơ thể cô đã không còn gì đáng ngại.
Hôm nay bọn họ sẽ xuất phát trở về thành phố A, cô đã thu dọn xong hành lý, lát nữa là có thể ra sân bay.
Đứng trước gương, Giang Vũ Phi buông tóc xuống, đội một cái mũ lưỡi trai, đeo kính râm, còn đeo cả khẩu trang, xác định không thể thấy rõ mặt, cô mới quay người xuống lầu.
Vừa lúc Nguyễn Thiên Lăng đi lên gọi cô, nhìn thấy bộ dạng cô, anh không nhịn được bật cười: “Em đang làm gì vậy? Người khác không biết lại tưởng rằng em là ngôi sao lớn xuất hành đấy.”
Giang Vũ Phi không trả lời anh, lúc cô đi đến bên cạnh anh, bị anh kéo cổ tay.
Anh gỡ khẩu trang và kính râm của cô xuống, nhìn gương mặt lạnh lùng có những vết tụ máu của cô, ánh mắt u ám: “Không cần phải che, em không xấu.”
Anh cho rằng cô che đi là sợ mất mặt khi gặp người khác sao?
Giang Vũ Phi cầm kính râm và khẩu trang, lại đeo lên.
“Hôm nay chúng ta không xuất phát cùng nhau, tôi ra sân bay trước, anh đến sau, chúng ta coi như không biết, coi như hai người xa lạ.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, Giang Vũ Phi nhìn anh, nói: “Anh vẫn chưa để lộ tin tức tôi chưa chết ra ngoài. Như vậy thì anh nói xem, nếu tôi đột nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, ai trong số bọn họ sẽ sợ hãi?”
“Em muốn thăm dò ai?” Nguyễn Thiên Lăng thừa biết còn cố tình hỏi.
Giang Vũ Phi cười nhạt một tiếng: “Anh nói xem? Mấy người phụ nữ kia tôi đều muốn thăm dò. Thực ra người tôi muốn thăm dò nhất là Nhan Duyệt.”
“Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng, em không cần phải thăm dò bọn họ như vậy.”
“Trong lòng anh đang sợ sao? Sợ tôi biết hung thủ là Nhan Duyệt sao?” Giang Vũ Phi cười lạnh nhạt nói: “Cho dù tôi biết là cô ta thì có sao, tôi không có chứng cứ, anh cũng sẽ không cho tôi đi tố cáo cô ta.”