Điều này đủ để nói rõ người anh yêu là cô ta.
Hiện tại anh chỉ tạm thời bị Giang Vũ Phi mê hoặc thôi, nhưng Giang Vũ Phi đã chết, sau này trong lòng anh cũng sẽ chỉ còn lại một mình cô ta thôi.
Nghĩ đến kết cục chết thảm của Giang Vũ Phi, Nhan Duyệt không khỏi mỉm cười, trong mắt hiện lên sự vui vẻ cực độ.
“Lăng, bọn em đi đây, ngày mai sẽ đến gặp anh.”
Nhan Duyệt lưu luyến không muốn rời đi, nhưng Hứa Mạn lại ước gì có thể rời khỏi đây sớm một chút.
Vừa ra khỏi nhà Nguyễn gia, cô ta liền bảo Lưu Thiến Thiến đi về trước, cô ta kéo Nhan Duyệt ngồi vào trong xe.
Hai bàn tay nắm thật chặt bánh lái, cô ta cũng không biết là đang căng thẳng sợ hãi hay là phấn khích kích động: “Duyệt Duyệt, Nguyễn đại ca nói thật chứ, Giang Vũ Phi thật sự đã chết!"
"Ừ." Nhan Duyệt thản nhiên trả lời một tiếng.
"Nhưng mà Nguyễn đại ca đã tra ra hai người kia. Hi vọng anh ấy vĩnh viễn không tìm đến bọn họ, như vậy thì sẽ không tra được chúng ta."
“Chắc có lẽ sẽ không...”
“Duyệt Duyệt, Giang Vũ Phi chết rồi, chị và Nguyễn đại ca cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.” Tự đáy lòng Hứa Mạn cảm thấy vui vẻ thay cho Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt đẩy cửa xe ra, thoải mái nói: "Chị về trước đây, em cũng về đi, đi đường cẩn thận chút nhé."
Cô ta đóng cửa xe cho Hứa Mạn, đi đến phía xe của mình.
Liệu Hứa Mạn có bị điều tra ra hay không, cô ta cũng không quan tâm chút nào.
Cô ta chỉ để ý đến thái độ của Nguyễn Thiên Lăng đối với cô ta như thế nào, cô ta không chịu nổi khi anh lạnh nhạt dửng dưng với cô ta.
Rõ ràng bọn họ rất yêu nhau, anh không nên lạnh lùng với cô ta như vậy, không nên như vậy chứ...
---
Khi mọi người về hết, Nguyễn Thiên Lăng mới từ từ đứng dậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn chiếc camera giấu kín trong tủ.
Đôi mắt anh không thể cùng lúc quan sát mọi biểu cảm của bọn họ, có camera ở đây, bất kỳ cảm xúc nào của bọn họ cũng đều bị ghi hình.
Nguyễn Thiên Lăng lấy camera xuống, đi vào thư phòng ở trên lầu mở ra xem.
Anh lười biếng dựa người vào ghế xoay, ngón tay vân vê cằm, đôi mắt lạnh lùng lẳng lặng chăm chú nhìn biểu cảm của từng người.
“Có người giết Giang Vũ Phi.”
Bên trong video, khi anh nói ra những lời này, ba người phụ nữ đều thay đổi sắc mặt.
Nhan Duyệt chỉ đơn giản là ngạc nhiên, Hứa Mạn thì có vẻ mặt bình tĩnh, Lưu Thiến Thiến cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, đồng thời lại có thái độ không liên quan đến mình.
“Anh nói có người giết Giang Vũ Phi... Có điều, anh đã tra ra hung thủ là ai.”
“Là ai?”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức bấm nút dừng lại, mặt Hứa Mạn đứng im trên màn hình.
Dáng vẻ cô ta lúc này là dáng vẻ đang sợ hãi.
“Hóa ra là cô ta sao?
Nguyễn Thiên Lăng vẫn luôn hoài nghi là Nhan Duyệt làm, nhưng tất cả các chứng đều chĩa về Nhan Duyệt, cũng quá rõ ràng rồi.
Cho dù Nhan Duyệt muốn giết người, cũng sẽ không lộ ra nhiều sơ hở như vậy.
Nhưng quả thực chỉ có Nhan Duyệt biết chuyện Giang Vũ Phi bỏ thuốc anh, anh và Giang Vũ Phi đều không nói chuyện này ra.
Lý giải duy nhất cho chuyện này chính là Nhan Duyệt bất cẩn nói chuyện này cho người khác.
Chị em tốt của cô ta là Hứa Mạn và Lưu Thiến Thiến, nếu cô ta nói thì chắc chắn là nói với bọn họ.
Hơn nữa hai người bọn họ cũng có thể ra vào Nhan gia.
Nhưng tại sao hôm đó Hứa Mạn lại nghe điện thoại ở Nhan gia?
Là Nhan Duyệt biết chuyện cô ta làm, hay là Hứa Mạn cố ý hãm hại Nhan Duyệt.
Hoặc là bọn họ liên thủ sắp đặt âm mưu?
Còn nữa, tin nhắn thần bí kia là ai gửi cho anh?
Người thần bí chắc chắn đã biết về âm mưu này, nếu không sẽ không thông báo cho anh đúng lúc, để anh trở về cứu Giang Vũ Phi.
Người đó là ai?
Nguyễn Thiên Lăng nhắm mắt, trầm tư suy nghĩ.