Người đàn ông lại túm lấy cổ tay cô: "Thôi nào, vì sao em cứ nghĩ muốn bỏ đi?"
"Tôi vẫn luôn muốn rời đi, mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều muốn." Giang Vũ Phi dùng sức gạt tay anh ra, cụp mắt thu dọn đồ đạc, thản nhiên nói.
"Hôm nay tôi nhất định phải rời đi, về sau anh cũng không cần tìm tôi nữa. Sau khi sinh con, tôi sẽ để anh tới thăm nó, nhưng bây giờ xin anh cách xa tôi một chút."
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên giằng lấy quần áo trong tay cô, ném toàn bộ xuống đất, anh kéo vali qua, cũng ném luôn vào trong góc.
"Anh không đồng ý cho em đi, em đừng hòng đi được! Trước khi đứa trẻ sinh ra, em không được nghĩ chuyện rời đi!"
Giang Vũ Phi không tức giận, cô chỉ dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn anh.
"Anh có biết anh giữ tôi lại bên cạnh sẽ có hậu quả gì không? Chính là sẽ không ngừng có người muốn làm hại tôi, muốn giết chết tôi. Tôi không muốn chết, xin anh buông tha cho tôi được không?"
Nguyễn Thiên Lăng lập tức cam đoan với cô: "Sau này sẽ không còn có người nào làm hại em nữa, anh sẽ phái người bảo vệ em."
"Hừ, anh có thể bảo đảm tôi an toàn 100%? Để cho tôi đi mới là sự bảo vệ lớn nhất với tôi. Chỉ cần tôi ở lại bên cạnh anh, thì chắc chắn sẽ có người làm hại tôi."
"Chuyện lần này anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng! Hứa Mạn sẽ không còn có cơ hội làm hại em nữa, những người khác cũng sẽ không có cơ hội làm hại em. Em có thể an tâm ở lại đây, cho đến khi chúng ta cử hành hôn lễ mới thôi. Đợi sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa em về nhà cũ, ở đó sẽ càng an toàn hơn."
Bản thân Nguyễn Thiên Lăng nói rất nhiều, nhưng lông mày Giang Vũ Phi lại càng nhăn càng sâu.
"Hình như tôi không nhận lời chuyện kết hôn lại với anh. Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi sẽ không kết hôn với anh lần nữa."
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn bụng cô, ngang tàng nói: "Chúng ta đã có con rồi, em không kết hôn cùng anh thì làm cái gì? Chẳng lẽ em muốn cho con anh không có ba, hoặc là tìm một người ba mới cho nó?"
Nói xong câu cuối cùng, anh lại nhìn chằm chằm vào cô hung ác nham hiểm nói: "Nếu em thật có loại suy nghĩ này, anh sẽ loại bỏ người đàn ông kia! Khiến cho hắn cả đời cũng không thể làm đàn ông được nữa!"
Thủ đoạn thật đáng sợ.
Giang Vũ Phi nhíu mày, cô cảm thấy cô và Nguyễn Thiên Lăng thật sự không thích hợp.
Bỏ qua oán hận của cô với anh không nói, chỉ riêng tính cách ngang tàng cố chấp của anh, cô cũng đã không có cách nào thích ứng, cũng không có cách nào chịu nổi.
Trước kia anh chẳng thèm ngó tới cô, cho nên cô mới không phát hiện ra anh là một người như thổ phỉ vậy.
Bây giờ càng ngày cô càng hiểu rõ anh, cũng càng ngày càng không muốn tiếp xúc với anh.
"Anh biết tại sao Hứa Mạn lại ra tay với tôi sao?" Cô hỏi anh một câu không đầu không đuôi.
"…"
Giang Vũ Phi nhìn chằm chằm vào anh cười lạnh nói: "Hứa Mạn nói đúng, cô ta là vì Nhan Duyệt mới có hành động mưu hại tôi. Ở trong lòng anh Nhan Duyệt là cô gái tốt nhất, ở trong lòng Hứa Mạn Nhan Duyệt cũng là cô gái tốt nhất. Nhưng tôi không tin cô ta, trực giác nói cho tôi biết, cô ta không hề đơn giản một chút nào. Nguyễn Thiên Lăng, chỉ cần tôi tiếp tục ở lại bên cạnh anh, Nhan Duyệt có thể tìm Hứa Mạn đến đối phó với tôi, cũng có thể tìm Hứa Mạn thứ hai để tiếp tục đối phó với tôi. Anh đừng cho rằng tôi đang vu oan cho Nhan Duyệt, dù cho Hứa Mạn hận tôi đến đâu, cũng không có khả năng dự định giết chết tôi, bởi vì điều đó không đáng một chút nào cả. Nhưng mà khi cô ta bị người khác lừa gạt, với tính cách dễ kích động của cô ta thì thật sự sẽ làm ra chuyện mưu hại tôi. Những chuyện này đến tôi cũng có thể nghĩ ra được, tôi không tin anh sẽ không nghĩ tới."
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng có chút khó coi.
Những lời cô nói quả thực anh có nghĩ qua, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, không phải sự thật…