Khuyên cô không được, bọn họ có thể nào không ra tay với Nguyễn Thiên Lăng sao?
Nguyễn Thiên Lăng nhìn Giang Vũ Phi cười đầy ngụ ý, anh tiến gần thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Muốn về cũng được, anh về cùng với em. Về nhà sinh em bé.”
Nghe vế đầu, Giang Vũ Phi còn tưởng tránh được cửa ải hôm nay.
Nhưng nghe đến vế sau, hy vọng của cô hoàn toàn bị dập tắt.
Cô thầm nghiến răng, khẽ cau mày.
Vẻ mặt của Nguyễn Thiên Lăng không chút gì gọi là đùa giỡn, nếu như cô không nghe lời, anh thực sự sẽ về làm chuyện đó với cô.
Trước mắt thân phận của cô vẫn là vợ của anh, anh muốn cô thực thi nghĩa vụ làm vợ, cô không có quyền hạn từ chối.
Thôi vậy, so với việc làm chuyện vợ chồng với anh, uống rượu xem ra không là gì cả.
“Được thôi, tôi sẽ chơi với mọi người một chút.” - Giang Vũ Phi hơi cúi mặt, gật đầu bất lực.
Nguyễn Thiên Lăng cúi xuống hôn lên má cô, khóe môi nở nụ cười mê ly: “Vậy mới dễ thương chứ.”
Giang Vũ Phi cay đắng trong lòng, nhưng ngoài mặt bình lặng không chút gợn sóng.
Cô tự dặn mình không sao đâu, nhịn anh ta thêm một chút, dù sao cô cũng không còn ở bên anh bao lâu nữa.
Trò chơi bắt đầu, bắt đầu đếm từng vòng từng vòng, Nguyễn Thiên Lăng từ đầu đến cuối phản ứng lanh lẹ, không đếm sai lần nào.
Đến khi đếm tới số càng ngày càng lớn, anh để xảy ra sơ sót.
Thật không dễ đến lúc phải phạt anh uống rượu. Đông Phương Dục rót một ly thật đầy rồi đưa cho anh: “Anh Lăng! Anh quyết định ly rượu này là anh uống hay chị dâu uống đây?”
Nguyễn Thiên Lăng cười không nói, ánh mắt anh chuyển hướng sang Giang Vũ Phi, ý nghĩa trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Giang Vũ Phi mắt nhìn ly rượu, trong lòng nghĩ uống xong ly đó chắc say gần chết.
Nhưng nếu không uống, ai biết anh ta sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Trong chốc lát, tâm trí của cô đã xoay mòng mòng hết trăm ngàn vòng.
Cuối cùng cô quyết định dù sao cũng phải uống, đưa tay đón lấy ly rượu, cô cười hờ hững: “Anh ấy không uống được, chút nữa còn lái xe, tốt nhất vẫn là để tôi uống!”
“Chị dâu hay lắm!” - Đông Phương Dục giơ ngón tay cái lên, những người khác cũng khen ngợi cô.
Nói cho cùng, bọn họ vẫn có ý trêu chọc cô nhiều hơn.
Giang Vũ Phi hai tay bưng ly rượu, dưới mắt chứng kiến của mọi người, cô nhăn nhó uống cạn ly.
Rượu có mùi vị gì cô cũng không nếm biết được, uống xong cô vội vàng để ly rượu xuống bàn.
Những người khác đồng thanh vỗ tay, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đỡ lấy sau gáy cô, đôi môi mỏng áp sát, trên môi cô vẫn còn lưu lại mùi rượu, càng khiến anh say mê.
Anh nhanh chóng buông cô ra, lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi mỏng quyến rũ, đôi mắt sâu hun hút lóe lên thứ ánh sáng đẹp đẽ.
“Mùi vị thật tuyệt!” - Anh nói giọng mập mờ.
Cũng không biết anh nói mùi vị của rượu hay… mùi của cô.
Hai má Giang Vũ Phi ửng đỏ, không nhìn thấy ánh mắt nhập nhằng của mọi người.
Cô đưa tay xoa nhẹ lên trán, ngồi dựa vào sofa nói với anh: “Chúng ta tiếp tục...”
Bọn họ lại chơi thêm một lát nữa, cô không thể tránh được việc uống thêm hai ly rượu nữa.
Giang Vũ Phi thật sự đã say, uống đến phút cuối cùng, cảnh vật trước mắt trở nên nhòe đi.
Nguyễn Thiên Lăng giúp cô đỡ ly rượu, phục vụ cô uống cho hết, rồi vòng tay ôm lấy người cô dựa vào người anh.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh, cô mơ mơ màng màng không phân biệt rõ hôm nay là ngày gì.
Tâm trí cô lúc thì bay về lần đầu tiên gặp anh, dung mạo và phong thái anh như thần tiên.
Lúc sau cô lại về đến ngày hai người thành hôn, tâm trạng hồi hộp mà thẹn thùng của cô.
---
Cưỡi ngựa xem hoa... cuối cùng đến cảnh một đêm mùa đông lạnh giá, anh cùng với một người phụ nữ khác quấn lấy nhau, và còn cảnh tượng cô ngã trên vũng máu.