Bà ta không thèm một đứa con dâu như vậy, tốt nhất là cô đừng có tái hôn với con trai bà ta, tốt nhất là bọn chúng đừng ở bên nhau.
“Ba, xem ra Vũ Phi cũng không có ý định tái hôn. Việc này không thể gượng ép, con bé không đồng ý, chúng ta hãy đành tôn trọng suy nghĩ của nó đi.” Bà Nguyễn cười nói.
Nguyễn An Quốc khép mắt gật gật đầu: “Đúng, lần này phải tôn trọng suy nghĩ của Vũ Phi. Nó không đồng ý, không ai được ép buộc.”
Giang Vũ Phi hơi bất ngờ, không ngờ ông sẽ lại chọn tôn trọng cô.
“Ông, cảm ơn ông đã thông cảm cho cháu.” Cô mỉm cười.
Nét mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống, đứng dậy thản nhiên nói: “Cháu thấy không còn việc gì nữa, chúng cháu về đây.”
Anh kéo tay Vũ Phi, lôi cô đi nhanh ra ngoài.
Bước chân của anh rất nhanh, Giang Vũ Phi phải chạy mới có thể đuổi kịp anh.
“Thiên Lăng, mai mẹ sẽ hẹn Duyệt Duyệt tới, con cũng tới nhé.” Bỗng nhiên bà Nguyễn cất tiếng gọi với theo, bước chân Nguyễn Thiên Lăng hơi ngừng, lại tiếp tục bước về phía trước.
Vừa ngồi vào xe anh, Giang Vũ Phi lấy dây cột tóc từ trong túi xách ra, buộc mái tóc dài lên thành kiểu tóc đuôi ngựa, trông nhẹ nhàng khoan khoái có tinh thần hơn rất nhiều.
Nguyễn Thiên Lăng không có ý định lái xe rời đi, anh nắm chặt tay lái, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
Một lát sau Giang Vũ Phi mới nhìn sang phía anh.
“Anh nhìn cái gì?”
“Vì sao không đồng ý tái hôn với anh?” Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi.
Giang Vũ Phi cảm thấy câu hỏi của anh thật buồn cười, dựa vào cái gì mà cô phải đồng ý tái hôn với anh.
“Cho tôi một lý do để tái hôn với anh.”
“Em có con của anh…”
Cái lý do nhàm chán này của anh nhanh chóng bị Giang Vũ Phi ngắt lời: “Có con thì sao? Không tái hôn, tôi và con cũng có thể sống tốt, không chết được.”
Nguyễn Thiên Lăng nhíu mày, ánh mắt lại u ám hơn.
Giang Vũ Phi thì lại cười rất tao nhã: “Còn lý do nào khác không?”
Bỗng nhiên anh rất muốn vò nát bộ dạng vui vẻ của cô!
Sao lại có thể cười như không có chuyện gì xảy ra như vậy, đắc ý như vậy!
Bộ dạng vui vẻ của cô trái lại còn làm nổi bật thêm sự mất mát, thất bại của anh!
“Anh yêu em…” Anh bất ngờ lên tiếng, cặp mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nhỏ nào của cô.
Giang Vũ Phi ngạc nhiên nhìn anh: “Uống nhầm thuốc? Lời có thể nói lung tung, nhưng thuốc không được uống bừa. Tuy nhiên có đôi lúc, đến cả lời nói cũng không thể nói bừa.”
Trong mắt cô, ngoại trừ ngạc nhiên và khinh thường, không có một chút rung động nào.
Cô không chỉ không tin lời anh nói, còn khinh thường tình yêu của anh.
Cho dù anh có yêu cô thật lòng, cô cũng sẽ hết sức khinh thường.
Nguyễn Thiên Lăng cong cong khóe môi vừa tà ác vừa mê hoặc, cười nói: “Em nói đúng, là anh nói bừa.”
Thật ra ngay cả chính bản thân anh cũng không tin anh sẽ yêu cô, lúc nãy mục đích anh nói vậy cũng chỉ là để thử lòng cô.
“Vô vị!” Giang Vũ Phi ngồi ngay ngắn lại, cài dây an toàn vào: “Lái xe đi.”
Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe rời đi, trên đường đi Hứa phu nhân có gọi điện thoại cho anh, muốn hẹn anh đi uống trà. Anh từ chối, cũng nói rõ với Hứa phu nhân, cảnh sát sẽ xử lý vụ án của Hứa Mạn, anh sẽ không nhúng tay vào.
Giang Vũ Phi nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn nghe hai người nói chuyện.
Nguyễn Thiên Lăng cố ý bật loa ngoài, chính là muốn cho cô biết người nhà Hứa gia đang lo lắng tới mức nào.
Giang Vũ Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, cạnh lối đi bộ, cây bạch quả đã mọc lá, xanh mởn mởn, cực kỳ tươi tốt.
Đợi đến khi trời vào thu, lá cây sẽ biến thành màu vàng, đưa mắt nhìn đi, tất cả đều là lá vàng, một bức tranh thật đẹp.
Cô vẫn còn nhớ rõ thời điểm gặp Hứa Mạn một năm trước, dáng vẻ cô ta kiêu ngạo, xinh đẹp, tựa như một nàng công chúa cao quý.