Giang Vũ Phi nghẹn lời: “Chính miệng tôi có nói là sẽ đan cho anh sao? Không có nha, cho nên tôi chưa bao giờ đồng ý với anh.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lại trầm xuống: “Rõ ràng là em đã đáp ứng! Im lặng cũng chính là đồng ý!”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh là đồ vật sao?”
"…"
“Anh im lặng, cho nên anh thừa nhận anh là đồ vật sao?” Giang Vũ Phi trợn trừng mắt nhìn anh, cúi đầu tiếp tục đan.
Nguyễn Thiên Lăng tức giận đến nghẹn lời, nhưng lại không biết phản bác cô như thế nào. Nhưng mà kêu anh từ bỏ như vậy thì anh lại không làm được. Tính tình anh rất bướng bỉnh, càng không thuận theo ý anh, anh càng không bỏ qua.
Nguyễn Thiên Lăng đưa tay kéo đồ đan trong tay Giang Vũ Phi qua, cầm trong tay rồi hỏi cô: “Đây là đan cho ai?”
“Anh quan tâm làm gì!” Giang Vũ Phi đưa tay cướp lại, anh kéo tay cô ra, sau đó nhanh chóng rút que đan len ra, tay kéo đầu sợi len.
“Em không nói anh sẽ tháo nó ra!”
Giang Vũ Phi tức giận trừng anh, hàm răng cắn chặt môi dưới. Tính tình của người đàn ông này như vậy, thật quá giống mấy tên cướp đường!
Không, so sánh anh ta với mấy tên cướp đường cũng là sỉ nhục mấy tên đó. Anh ta thật sự là thú hoang chỉ biết cướp đoạt, là thú hoang!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng cố tình gây sự nữa được không? Trả cái đó lại cho tôi, chút nữa lại làm hư bây giờ.” Đó là thành quả mà cô cực khổ ngồi đan trong hai tiếng, nhất định không thể để anh làm hư được.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô rất quan tâm thứ này thì càng thêm nắm chắc phần thắng trong tay: “Hỏi em thêm một lần nữa, cái này là em đan cho ai?”
Giang Vũ Phi rất ghét anh uy hiếp cô, anh càng như vậy, cô càng không thỏa hiệp.
“Dù sao cũng không phải đan cho anh!” Cô khẽ quát lên với anh.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh băng, anh hừ một tiếng, ngón tay kéo đầu sợi len, xoẹt xoẹt vài cái đã làm hư mất món đồ mà cô đang đan.
Giang Vũ Phi hơi cụp mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót, tại sao cô lại gặp phải người đàn ông như Nguyễn Thiên Lăng vậy chứ. Ngực cô nghẹn lại, cô cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức sắp phát điên rồi.
Giang Vũ Phi đứng dậy, Nguyễn Thiên Lăng đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô. Ngón tay của anh mới chạm vào cô, cô đã giật ra như bị kim đâm, cô nghiêng đầu nhìn anh hét to: “Cút ra ngoài, tên ác ma này, mỗi ngày sống cùng với anh, tôi có cảm giác như mình đang sống ở địa ngục vậy! Anh cút ra ngoài cho tôi, cút!”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi nhìn cô chằm chằm, trong mắt phủ kín sự hung dữ nham hiểm.
Giang Vũ Phi hung hăng trừng anh, trong đôi mắt toàn là sự oán hận lạnh như băng.
Không phải cô hận anh vì anh làm hư đồ cô mới đan, mà hận anh ngang ngược cướp đoạt, hận anh từ trước đến nay đều làm tổn thương cô, ép buộc cô, làm cho cô phải sống trong áp lực.
Cô hi vọng có thể lập tức thoát được ác ma này đến cỡ nào. Không có anh ta, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ rất hoàn mỹ. Nhưng có anh ta, cô liền cảm thấy như mình đang sống trong địa ngục, mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời, không hít thở được không khí trong lành.
Ở kiếp trước, cuộc sống của cô đã bị anh ta hủy hoại, ở kiếp này cô có cảm giác như anh ta lại muốn hủy hoại cô. Khó khăn lắm mới sống lại một lần nữa, cô không thể để anh ta hủy hoại cô lần nữa, cô nhất định phải thoát khỏi anh ta, chắc chắn vậy!
“Em nói lại câu hồi nãy một lần nữa!” Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, anh cao lớn đứng trước mặt cô, lập tức làm cô cảm thấy có cảm giác áp bức trầm trọng.
Giang Vũ Phi không sợ chết mà nhìn vào mắt anh, rồi chỉ vào cửa phòng nói: “Tôi nói anh cút ra ngoài, cút!”
Người đàn bà chết tiệt này!
“Chưa từng có người nào dám nói chuyện với anh như vậy!” Nguyễn Thiên Lăng tức giận khẽ quát, sắc mặt âm trầm đáng sợ.