“Thím nói, cái này là Giang Vũ Phi đan cho em bé?”
“Đúng vậy. Cô Giang không biết cách đan giày trẻ em nên đã hỏi tôi. Tôi dạy cô ấy vài cách, cô ấy nhanh chóng làm được. Chân con nít rất nhỏ, không cần mất nhiều thời gian là đã đan xong rồi.”
Thím Lý nhìn chằm chằm vào chiếc giày đã hư một nửa trong tay, khẽ nhíu mày: “Nhìn có vẻ là một chiếc giày sắp đan xong rồi, tại sao lại tháo ra chứ.”
“Chỉ là một đống len thôi, làm sao có thể là giày được.” Nguyễn Thiên Lăng không tin.
Thím Lý cười nói: “Giày len không cần phải làm theo khuôn mẫu, đan thành một mảnh, sau đó dùng que đan nối lại là được rồi. Với lại con nít mang giày không phải để đi, mà chỉ là dùng để giữ ấm. Cho nên cứ đan thành một mảnh len, rồi ghép lại thành giày cũng được.”
Nguyễn Thiên Lăng chợt phát hiện bản thân mình rất ấu trĩ, đã làm hư đồ của con mình.
“Thiếu gia, tại sao cô Giang lại làm hư nó, không đan được sao?” Thím Lý chưa từ bỏ vấn đề này.
“Con của bổn thiếu gia sao lại cần loại giày kém chất lượng này? Cái này vứt đi, ngày mai đi mua mười đôi về, toàn bộ phải là tốt nhất.”
Thím Lý cảm thấy không ổn: “Thiếu gia, mẹ đan giày cho con, không cần biết tốt hay không, đó cũng là tình cảm. Cậu không nên làm hư thành quả của cô Giang.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi trừng lên, thím Lý lập tức rụt cổ lại, xoay người đi: “Tôi đi vứt cái này.”
Nguyễn Thiên Lăng thu hồi lại ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu. Hình như anh có chút quá đáng, lại ương bướng trách mắng Giang Vũ Phi. Nếu cô nói với anh cái này là đan cho con, anh sẽ không làm hư nó. Thôi vậy, ngày mai cho người đi mua thật nhiều giày trẻ con về, chắc là cô sẽ nguôi giận.
Ngày hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đi làm từ rất sớm.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Vũ Phi ngồi trong phòng khác xem phim, xem hai ba tiếng thì người làm đi đến cười nói: “Cô Giang, thiếu gia phái người đem đồ tới.”
Giang Vũ Phi nghiêng đầu nhìn thì thấy có mấy người mang một cái thùng lớn đến. Bọn họ đặt thùng giấy trong phòng khách, đưa một danh sách cho cô: “Cô Giang, mời cô xác nhận số lượng hàng. Nếu như không có vấn đề thì mời cô ký tên.”
Giang Vũ Phi nhận lấy danh sách, bên trên toàn là nhãn hiệu giày trẻ em.
Người làm mở thùng giấy ra, cảm thán: “Thiệt là nhiều giày trẻ con, thật là đáng yêu.”
Người làm cầm hai đôi giày cho cô xem. Giang Vũ Phi nhìn một cái rồi ký tên, trả danh sách cho người mang tới.
“Cô Giang, thiếu gia thật có lòng, mua nhiều giày cho tiểu thiếu gia tương lai như vậy.” Thím Lý cũng ra xem giày, còn thuận tiện nói tốt cho Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi nghiêng người dựa vào sofa, mắt nhìn tivi chằm chằm, không nhìn mấy đôi giày kia một cái.
Nhất định là anh ta biết rõ thứ mà anh ta làm hư hôm qua là giày cô đan cho con, cho nên hôm nay mới cho người đem nhiều giày tới như vậy. Nhưng mà dù anh ta có mua nhiều giày hơn nữa cũng không thể bù đắp được gì cả. Anh ta hủy hoại tâm huyết của cô, tình cảm của cô dành cho con, tấm lòng này bị anh ta hủy hoại, làm sao có thể đền bù.
“Cô Giang, cô nhìn xem có đáng yêu không?” Thím Lý bày giày trên bàn, bày đầy một bàn, giống như đang bán giày vậy.
Giang Vũ Phi đứng dậy nói một cách thảnh nhiên: “Tôi đi ra vườn hoa một chút, mấy người dọn dẹp sạch mấy cái này đi.” Nói xong, cô đi về phía vườn hoa.
“Thím Lý, thật ra tôi cảm thấy thiếu gia đối xử rất tốt với cô Giang. Nhưng thái độ của cô ấy luôn rất lãnh đạm.” Nữ giúp việc bên cạnh nói thầm với thím Lý.