Nhan Duyệt không thể nói được cảm giác của mình bây giờ là gì, có lẽ là tức giận, rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn hủy diệt tất cả!
“Cô Nhan, cô Nhan.”
Tiếng gọi của thím Lý cắt ngang suy nghĩ của cô ta, Nhan Duyệt tức giận, xoay người bước đi. Mới đến vài phút cô ta đã đi, mà còn bị tức giận nữa.
Thím Lý thở phào, thực sự hi vọng cô ta có thể thấy khó mà lui.
Giang Vũ Phi không hề biết việc Nhan Duyệt đến đây, thím Lý cũng không nói, bà không muốn nói cho Giang Vũ Phi biết bởi không muốn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đến chiều Nguyễn Thiên Lăng mới về tới nhà, cũng không nhìn thấy bóng dáng Giang Vũ Phi đâu. Anh gọi thím Lý đến, hỏi bà: “Cô ấy đâu?”
Thím Lý hiểu là anh đang hỏi về Giang Vũ Phi, nói: “Thiếu gia, cô Giang đang ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu, anh cởi áo khoác ra đưa cho thím Lý, cởi cúc ở tay áo, vén tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay màu đồng rắn chắc.
“Hôm nay cô ấy thế nào?”
Thím Lý khẽ cười nói: “Cô Giang hôm nay không có gì mới. Giày thiếu gia cho người mang tới cũng đã nhận được, nhưng có lẽ cô Giang không thích đôi đó lắm.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, anh cứ tưởng rằng cô sẽ rất vui vẻ, tiếp nhận lời xin lỗi gián tiếp của anh, nào ngờ cô hoàn toàn không thích.
Anh đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ, thấy Giang Vũ Phi đang ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm quyển sách. Nghe bước chân anh đi tới, Giang Vũ Phi không quay đầu lại, mà vẫn tiếp tục yên lặng đọc sách.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng âm thầm nhìn cô, anh đi đến cạnh cô rồi ngồi xuống mới biết cô đang đọc cuốn “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh. Loại sách này anh chưa có đọc qua nhưng đã từng nghe nói tới.
Nguyễn Thiên Lăng tháo giày lên giường, tựa vào người cô, cùng cô chăm chú đọc sách.
“Đây là sách gì vậy?” Anh hỏi cô.
Giang Vũ Phi liếc nhìn anh, xoay người quay lưng về phía anh tiếp tục đọc. Nguyễn Thiên Lăng lại áp vào lưng cô, tay ôm lấy thắt lưng cô: “Ngày trước có người từng đề nghị anh đọc quyển này, mà anh vẫn chưa có thời gian đọc, em nói anh nghe xem, sách nói về gì vậy?”
Giang Vũ Phi mất kiên nhẫn nhíu mày, anh thật phiền quá, muốn biết nội dung thì đi mà đọc chứ?
Nguyễn Thiên Lăng như nhìn thấu tâm can cô, anh nhếch mép cười nói: “Anh không có thời gian đọc, em giới thiệu sơ lược cho anh đi.”
Tôi không thèm giới thiệu cho anh!
Giang Vũ Phi đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt lóe sáng. Cô đánh dấu trang đang đọc, liếc mắt nhìn anh lạnh nhạt nói: “Trong cuốn sách này có đến mấy chương nên sẽ chọn phần kinh điển nhất để nói với anh nhé.”
“Được.” Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng trả lời. Anh không quan tâm lắm, anh chỉ muốn ép cô nói chuyện với anh mà thôi.
“Trong này chủ yếu nói về ‘hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng’, được ghi lại bằng lời kể của tác giả.”
“Ừ, thế nói về cái gì, em nói anh nghe đi.”
Nguyễn Thiên Lăng xoay người nằm ngửa trên giường, hai tay để sau gáy, chờ đợi cô đọc sách cho anh nghe.
Giang Vũ Phi ngồi dậy, gấp sách lại đặt trên đầu gối. Cô nhìn vào một trang giấy, khẽ đọc: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều đã từng có hai người phụ nữ như vậy, ít nhất là hai. Cưới hoa hồng đỏ, qua một thời gian dài, đỏ biến thành vết máu muỗi trên tường, trắng vẫn là ‘ánh trăng sáng trước cửa sổ’; cưới hoa hồng trắng, trắng sẽ là hạt cơm dính trên áo, đỏ lại là một nốt ruồi chu sa trên ngực.”