Một bàn tay vội vươn tới cầm chặt tay cô, cô hoảng hồn liếc mắt nhìn sang, bắt gặp sắc mặt âm trầm phiền muộn của Nguyễn Thiên Lăng.
“Cuối cùng em cũng tỉnh lại.” Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay cô, vẻ phiền muộn trên mặt cũng giảm đi không ít. Anh nâng tay cô lên, dùng hai tay nắm thật chặt, bờ môi dán lên mu bàn tay cô.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Giang Vũ Phi chính là quan tâm đứa bé có còn hay không. Cô túm lấy tay Nguyễn Thiên Lăng, vội vàng hỏi: "Đứa bé thế nào? Đứa bé có còn không?"
Trước đây sau mấy lần cô bị hãm hại, mỗi lần tỉnh lại cô đều hỏi đứa bé có còn hay không, Nguyễn Thiên Lăng đều cho cô đáp án ngay lập tức, nhưng mà lần này, anh lại trầm mặc.
Nước mắt Giang Vũ Phi lập tức chảy ra làm mờ tầm nhìn của cô, không sao ngăn được.
“Vũ Phi, sau này chúng ta cũng vẫn có con, sẽ có rất nhiều đứa con.” Nguyễn Thiên Lăng vội vàng an ủi, anh giơ tay lau nước mắt của cô nhưng bị cô đẩy ra.
Trên mu bàn tay Giang Vũ Phi còn cắm kim tiêm, khẽ động đậy một cái, kim tiêm lập tức bị kéo rơi ra khỏi mu bàn tay, cơn đau nhói ấy không bằng một phần ngàn nỗi đau trong lòng cô. Giang Vũ Phi cắn chặt môi, cực kỳ bi ai, trong thoáng chốc ruột gan như đứt ra từng khúc.
Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy khó chịu khi nhìn cô khóc, khuôn mặt tuấn tú ngập tràn vẻ lo lắng: "Đừng khóc, sẽ không tốt cho mắt."
Anh bất lực không biết nên nói gì để dỗ dành cô. Giang Vũ Phi khóc rất lâu, cho đến không khóc được nữa, cô mới dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh. Lòng Nguyễn Thiên Lăng hơi chùng xuống, anh gần như có thể đoán được cô muốn nói gì.
"Đều là do anh!" Giang Vũ Phi oán hận quay về phía anh khẽ quát: "Tôi nói anh đưa con chó kia đi, anh không chịu đưa nó đi. Tôi xin anh buông tha cho tôi, anh không buông tha cho tôi. Đều là lỗi của anh, là anh hại chết đứa bé, là anh hại chết nó! Anh đã hại chết con bé hai lần, rốt cuộc nó đã mắc nợ anh cái gì?"
Nguyễn Thiên Lăng mím môi, trong lòng càng khó chịu hơn nữa, ngay cả hít thở cũng rất đau đớn. Anh biết anh cũng có lỗi, nhất định là cô sẽ trách anh. Về phần vì sao cô nói anh hại chết đứa trẻ hai lần, anh nghe không hiểu, nghĩ thầm có lẽ cô bi thương quá mức, cho nên lời nói cũng hỗn loạn.
Giang Vũ Phi đưa tay lên che miệng, đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt lại liên tục chảy ra.
Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng nói: "Anh sẽ cho em một lời giải thích."
Giang Vũ Phi mở mắt ra, hết sức mỉa mai nói: "Lời giải thích thì làm được cái gì? Con tôi có thể sống lại sao?"
Ai cũng không thể hiểu được tâm trạng của cô lúc này. Buổi sáng khi biết đứa bé là con gái, cô đã vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng chỉ chớp mắt đứa bé đã không còn.
Giang Vũ Phi khó chịu nức nở nghẹn ngào, Nguyễn Thiên Lăng bấm vào cái nút ở đầu giường, lập tức có y tá chạy đến.
"Cô Giang, cô đừng buồn. Cô vừa mới sảy thai, bây giờ khóc không tốt cho cơ thể của cô." Y tá vừa lấy kim tiêm cắm vào mu bàn tay cô vừa an ủi cô.
Cô cũng không muốn buồn bã, nhưng mà thật sự rất đau khổ...
Y tá đi rồi, Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy nghiêng người xuống, nằm ở mép giường, giơ tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô.
“Đó cũng là con của anh.” Cằm anh tì lên vai cô, anh thấp giọng nói: “Biết con mất rồi, anh cũng đau lòng.”
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy anh, cô đắm chìm trong bi thương của chính mình, hoàn toàn nghe không được anh nói gì.
"Vũ Phi, nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ không sao nữa."
"Nguyễn Thiên Lăng, anh biết không, anh đã hại chết con bé hai lần." Giang Vũ Phi đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nói.