“Nếu như chồng chị có người phụ nữ khác ở bên ngoài, không cần con và chị, chị sẽ làm thế nào?”
Chị Tôn sững sờ, không rõ tại sao cô ta lại hỏi như vậy, nhưng chị ta vẫn nghiêm túc trả lời: “Anh ta dám! Nếu anh ta dám làm như thế, tôi sẽ đánh chết con hồ ly tinh kia, lột quần áo của cô ta rồi kéo ra ngoài đường lớn, để cho tất cả mọi người đều biết cô ta là kẻ thứ ba không biết xấu hổ!”
Nhan Duyệt hơi nhếch khoé miệng lên: “Vậy chị sẽ ly hôn với chồng chị chứ?”
“Tiểu thư, cô hỏi những chuyện này làm gì?”
“Chị trả lời tôi trước, tôi muốn nghe câu trả lời thật lòng.”
Chị Tôn thở dài nói: “Dù sao cũng đã chung sống mười mấy năm, tôi làm sao nỡ ly hôn với anh ta. Với lại ly hôn không phải sẽ có lợi cho người phụ nữ kia ư. Tôi cũng không muốn phải một mình nuôi hai đứa trẻ, cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Chị Tôn, cảm ơn chị đã cho tôi lời khuyên.”
“Tiểu thư, tại sao cô lại nói vậy?” Chị Tôn lập tức nghĩ đến một khả năng, chị ta suy đoán, cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ Nguyễn gia thiếu gia cậu ấy…?”
Nhan Duyệt cụp mắt đau buồn nói: “Chị Tôn, trong lòng tôi vẫn luôn khó chịu, không dám nói chuyện với người khác, nhưng nếu không nói ra, tôi sẽ ngột ngạt chết mất.”
“Tiểu thư, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Chị Tôn sốt ruột hỏi, chị ta đã làm người giúp việc tại Nhan gia mấy tháng rồi, chị ta cảm thấy tiểu thư không hề kiêu ngạo một chút nào, bình thường cũng không gây khó khăn gì với những người giúp việc như chị ta, thỉnh thoảng còn cho bọn họ quà nữa.
Chị Tôn mới đến Nhan gia giúp việc, trong lòng vẫn luôn muốn nịnh bợ chủ nhà, hôm nay được phu nhân đưa qua chăm sóc tiểu thư, chị ta nghĩ đây chính là cơ hội tốt, chỉ cần quan hệ với tiểu thư tốt một chút, sau này lợi ích còn có thể ít sao? Phải biết rằng, cho dù chỉ là người làm của nhà phó thị trưởng, cũng uy phong hơn bọn tôm tép bên ngoài nhiều.
“Chị Tôn, tôi thật sự không tìm được người nói chuyện, cho nên mới nói với chị những lời này, chị nghe rồi đừng chế giễu tôi nhé.”
Chị Tôn nghe xong, lập tức kích động vỗ ngực cam đoan: “Tiểu thư, cô cứ yên tâm mà nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chế giễu cô đâu!”
Nhan Duyệt cắn cắn môi, ấm ức nói: “Chị Tôn, tôi đã mang thai, đứa bé là con của Nguyễn Thiên Lăng.”
“A, đây là chuyện tốt mà!”
“Nhưng mà…” Mắt Nhan Duyệt lập tức chảy nước mắt: “Anh ấy không cần tôi, bây giờ mắt anh ấy bị Giang Vũ Phi mê hoặc, cả ngày anh ấy đều ở bên cô ta, còn dự định từ hôn với tôi. Hôm nay Giang Vũ Phi sảy thai, anh ấy đang chăm sóc cô ta ở ngay phòng bệnh bên cạnh, từ đầu đến cuối, anh ấy cũng không đến thăm tôi lần nào…”
Chị Tôn nghe xong bất giác cảm thấy phẫn hận, cảm thấy không đáng cho tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, lúc phu nhân tới, sao cô không nói với bà ấy? Nếu phu nhân biết, nhất định sẽ làm chủ cho cô, nhất định chửi cho con hồ ly tinh kia một trận!”
“Tôi không muốn làm cho mẹ tôi quá lo lắng…”
“Tiểu thư, cô thật là quá hiền lành. Bây giờ cô đã mang thai con của Nguyễn thiếu gia, cậu ấy nên có trách nhiệm với mẹ con cô, sao cậu ấy có thể muốn từ hôn với cô được chứ, lại còn đi chăm sóc người phụ nữ khác! Tiểu thư, việc này cô không thể chịu ấm ức được, nhất định phải nói cho bà Nguyễn biết, để bà ấy làm chủ cho cô.”
Nhan Duyệt buồn bã lắc đầu: “Không được, nếu bác gái mà biết, nhất định sẽ trách tôi lòng dạ hẹp hòi.”
Chị Tôn nôn nóng đến mức không thể chịu được, sao tiểu thư có thể hiền lành đến mức ngu ngốc vậy chứ.
“Tiểu thư, cô yên tâm, việc này tôi sẽ đi nói, tôi không thể nhìn cô chịu ấm ức như vậy được.” Chị Tôn ngẫm lại, hỏi: “Cô nói Thiếu gia Nguyễn gia ở ngay bên cạnh?”