“Ha ha…” Người phụ nữ thứ hai che miệng cười vui vẻ một hồi: “Nguyễn thiếu tuyệt đối đừng nói giỡn nha, em sẽ nghiêm túc đó. Thật ra em vẫn muốn hẹn hò với anh lâu rồi, không biết lúc nào Nguyễn thiếu mới để em làm người phụ nữ của anh đây?”
Nguyễn Thiên Lăng cười không nói gì, anh nhìn về phía người phụ nữ thứ ba: “Câu trả lời của cô thì sao?”
Người thứ ba ngượng ngùng mỉm cười, ngại ngùng nhưng thẳng thắn gật đầu: “Em đồng ý!”
Nhận được những đáp án hài lòng, Nguyễn Thiên Lăng xoay người nhìn về phía viên cảnh sát, nhếch môi nói: “Bọn họ đều rất đồng ý làm người phụ nữ của tôi, anh cho rằng tôi sẽ chọn một trong số họ làm người phụ nữ của tôi, hay là chọn cô ấy làm người phụ nữ của tôi?”
Đứng trước mặt ba đại mỹ nữ, quả thật là Giang Vũ Phi không nổi bật chút nào.
Người có mắt đều cho rằng Nguyễn Thiên Lăng sẽ chọn một trong ba nữ minh tinh làm người phụ nữ của anh, không có người nào cho rằng anh sẽ chọn Giang Vũ Phi.
“Cái này…” Viên cảnh sát do dự một hồi, hiển nhiên là đã nghi ngờ chuyện Giang Vũ Phi nói có thật hay không.
Giang Vũ Phi hiểu ý của Nguyễn Thiên Lăng, anh tìm ba nữ minh tinh này đến là muốn cho mọi người biết, phần lớn người đẹp đều muốn làm người phụ nữ của anh, điều kiện của anh không kém một chút nào, muốn loại phụ nữ nào cũng sẽ có loại phụ nữ đó.
Làm sao lại vì muốn buộc cô ở bên cạnh, mà cướp tất cả giấy tờ của cô đi chứ.
Giang Vũ Phi khó xử một hồi, cô thật không nghĩ tới anh sẽ dùng cách này để chứng minh anh “trong sạch”.
Tên khốn khiếp này, có cần thiết phải sỉ nhục cô như vậy không?
Rõ ràng chính anh không để cho cô đi, nhưng bây giờ lại làm bộ đứng đắn, thật sự là khốn khiếp!
Giang Vũ Phi đứng lên, tức giận muốn bỏ đi.
"Đợi một chút." Nguyễn Thiên Lăng túm lấy tay cô, không đàng hoàng cười nói: "Vị tiểu thư này, có phải cô nên giải thích một chút hay không, tại sao cô lại muốn vu cáo tôi?"
"Tôi không có vu cáo anh!"
"Cô nói tôi cướp giấy tờ của cô vì muốn giữ cô ở bên cạnh, đây còn không phải là vu cáo sao?"
"Đây là sự thật!" Giang Vũ Phi sốt ruột giải thích.
Nguyễn Thiên Lăng lại làm ra bộ dạng ung dung nói: "Tiểu thư, cô đánh giá bản thân mình cao quá đó. Ba người này không kém cô một chút nào cả, cô cho rằng tôi sẽ vì giữ cô lại mà làm ra chuyện cướp giấy tờ này sao?"
Không biết vì sao, Giang Vũ Phi chợt nhớ tới lời anh nói với cô hai ngày nay.
“Giang Vũ Phi, anh sẽ cho em một tương lai, anh sẽ lấy em làm vợ, để anh chăm sóc em cả đời được không?”
“Ở lại bên cạnh anh, anh sẽ cho em tất cả.”
“Cho dù không có con, anh vẫn muốn lấy em làm vợ. Vũ Phi, kiếp này em không trốn thoát đâu.”
“Không đúng, là anh cầu xin em lấy lại anh, không phải anh lấy lại em.”
Mỗi lần anh nói những lời này, cô lại có ảo giác là anh bắt đầu thích cô, quan tâm đến cô.
Mặc dù cô không yêu anh, sẽ không chấp nhận anh, nhưng cô thật sự cho rằng anh đã tốt hơn, sẽ dần dần biết tôn trọng cô, sẽ bởi vì một chút thích mà nhân nhượng cô một chút, không tiếp tục làm hại cô nữa.
Nhưng mà cô đã sai rồi, nếu anh thật sự thích cô, tại sao bây giờ lại tìm ba người phụ nữ đến sỉ nhục cô, còn cắn ngược lại cô một phát.
Mắt Giang Vũ Phi lạnh lùng, cười khẩy nói: "Bỏ tay anh ra! Tôi biết anh tài giỏi, một người nhỏ bé như tôi căn bản không đấu lại anh, anh thắng rồi, hài lòng chưa?"
Nguyễn Thiên Lăng không khỏi siết chặt cổ tay cô, trong mắt xẹt qua một tia tối đen.
Bỗng nhiên, anh buông tay cô ra, cười nói: "Thấy cô cũng không phạm sai lầm gì lớn, lần này tôi tha thứ cho cô. Nhớ kỹ, lần sau đừng liều lĩnh như vậy."