Nhan Duyệt không khỏi nghĩ tới một câu nói, sấm chớp hay mưa giông đều là do vua ban ơn. Cô ta lên thiên đàng hay xuống địa ngục, đều là do thái độ của Nguyễn Thiên Lăng. Anh đối xử tốt với cô ta, anh sẽ đưa cô lên tận mây xanh, anh đối xử không tốt với cô ta thì sẽ đẩy cô ta xuống địa ngục.
Thực ra anh vô tình với cô ta như vậy, căn bản không phải bởi vì cô ta năm lần bảy lượt bày mưu tính kế hãm hại Giang Vũ Phi, chỉ đơn giản là bởi vì anh không yêu cô ta. Không yêu, vậy thì chuyện gì Nhan Duyệt làm cũng đều sai hết, anh đều sẽ không thích, và còn rất ghét nữa.
Lần đầu tiên Nhan Duyệt nếm trải mùi vị bị người khác đối xử vô tình như thế này. Từ nhỏ đến giờ, những người xung quanh cô ta chẳng có ai là không thích cô, không ai là không đối xử với cô ta như công chúa cả, nhưng giờ đây Nguyễn Thiên Lăng lại sỉ nhục cô ta, đối xử với cô ta như vậy.
Mà sở dĩ Nguyễn Thiên Lăng như vậy với cô ta, đều là bởi vì Giang Vũ Phi. Giang Vũ Phi hận cô ta, anh cũng sẽ hận cô ta. Nếu không có Giang Vũ Phi, anh sẽ không đối xử với cô ta như vậy.
Nhan Duyệt cảm thấy hối hận, hối hận vì tại sao ngày đó Phích Lịch không cắn chết Giang Vũ Phi luôn đi, hối hận vì người Hứa Mạn thuê làm việc không kín kẽ, không giết chết Giang Vũ Phi luôn từ đầu đi. Nếu lúc đó Giang Vũ Phi chết, người Nguyễn Thiên Lăng yêu vẫn sẽ là Nhan Duyệt, và bây giờ anh sẽ không đối xử với cô ta như vậy.
Nhan Duyệt càng nghĩ càng tức giận, trong thâm tâm tràn ngập oán hận. Cô ta siết chặt hai tay, nhắm mắt nói với chị Tôn: “Chúng ta đi thôi, đừng tiếp tục ở đây thêm mất mặt.”
“Vâng, tiểu thư.” Chị Tôn cắn răng dìu cô ta bước đi, trong thâm tâm cũng tràn ngập căm phẫn đối với Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi.
Theo chị ta thấy, tiểu thư nhà chị ta chính là người yếu đuối lương thiện, Giang Vũ Phi là hồ ly tinh, còn Nguyễn Thiên Lăng là người đàn ông bội bạc, vừa thấy hồ ly tinh đã chối bỏ trách nhiệm với vợ con.
Chị Tôn cực kỳ coi thường hồ ly tinh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Giang Vũ Phi, cô đừng có đắc ý quá sớm, tiểu thư là con gái phó thị trưởng, làm sao cô có thể so sánh được chứ? Bây giờ tiểu thư còn mang trong bụng cốt nhục của Nguyễn gia, còn trong bụng cô không có gì. Dù cho bây giờ cô có thể mê hoặc Nguyễn thiếu gia thì đã sao? Nguyễn thiếu gia muốn lấy cô làm vợ cũng phải có sự đồng ý của ba mẹ trong nhà. Thế nhưng Nguyễn phu nhân sẽ không bao giờ đồng ý việc Nguyễn Thiên Lăng lấy cô, bà ấy chỉ nhận một người con dâu là tiểu thư nhà chúng tôi thôi. Cho nên cô sẽ không thể nào gả vào Nguyễn gia, xem cô đắc ý được mấy ngày. Đợi tiểu thư nhà chúng tôi và Nguyễn thiếu gia kết hôn, đến lúc đó cô sẽ lãnh đủ.
Mấy người Nhan Duyệt ngồi lên xe rời đi, Phích Lịch cũng bị người ta đem vứt đi. Nguyễn Thiên Lăng giữ lại mạng của nó, không phải không nỡ giết nó, mà bởi vì không muốn thấy nó chịu tội giết người thay cho Nhan Duyệt.
Giết Phích Lịch cũng không có tác dụng gì, bởi vì người đứng phía sau là Nhan Duyệt, anh muốn đối phó cũng chỉ có thể đối phó với Nhan Duyệt. Đối phó với một con chó chẳng hiểu gì, hoàn toàn không phải tác phong của anh.
Thực ra anh càng muốn để Phích Lịch tấn công Nhan Duyệt, cũng để cho cô ta nếm trải mùi vị suýt nữa bị cắn chết, và cả bị sảy thai nữa. Nhưng ba Nhan Duyệt dù gì cũng là phó thị trưởng, thân phận không đơn giản, nên anh không thể công khai động vào bọn họ như vậy. Có điều chờ sau này có cơ hội, anh sẽ kéo phó thị trưởng Nhan xuống ngựa, đến lúc đó rồi lại xử lý Nhan gia còn không phải quá dễ dàng sao.
Nguyễn Thiên Lăng đứng trong sân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi vào phòng khách.
Trong phòng khách không có bóng dáng của Giang Vũ Phi, anh bèn đi lên lầu. Lúc này, không biết trong lòng cô sẽ khó chịu đến cỡ nào.
Thực ra khi biết được chuyện Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi là âm mưu của Nhan Duyệt, anh cũng rất căm phẫn, rất đau đớn. Đau đớn vì mất đi đứa bé, lại còn là bị người phụ nữ độc ác như vậy hại chết.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy Giang Vũ Phi ngồi trên ghế sofa, đang nhìn cầm cái gì đó trong tay.