“...” Rốt cuộc là anh ta có say hay không say?
Giang Vũ Phi càng lúc càng nghi ngờ anh cố ý trêu chọc cô: “Nguyễn Thiên Lăng, anh không đưa cho tôi, tôi sẽ không phục hôn với anh.”
Nguyễn Thiên Lăng bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, lại không vui vẻ nói: "Em dám!"
“Anh mà không đưa cho tôi thì tôi dám! Anh đưa cho tôi cầm đi, tôi cầm của tôi, anh cầm của anh, không phải rất tốt sao?”
“Lỡ như em cầm được rồi, không phục hôn với anh nữa thì sao?”
“Sẽ không đâu, anh đưa cho tôi, tôi sẽ phục hôn với anh.”
“Em nói thì phải giữ lời.” Dường như Nguyễn Thiên Lăng rất cố chấp, phải được cô cam đoan anh mới có thể yên tâm.
Giang Vũ Phi hơi cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào. Không biết vì sao, giờ phút này cô có cảm giác anh đặc biệt nghiêm túc, thậm chí cô có chút không đành lòng lừa gạt anh, nhưng mà vừa nghĩ đến những điểm đáng hận của anh, trái tim cô lập tức nguội lạnh.
“Ừ, tôi nói lời sẽ giữ lời.” Giang Vũ Phi gật đầu không chút do dự.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên cong môi nở nụ cười mê người: "Được, anh tin tưởng em."
Anh đưa phong thư cho cô, Giang Vũ Phi khẩn trương nhận lấy, tim đập mạnh liên hồi. Rốt cuộc cô cũng đã lấy được giấy tờ, cô có thể lập tức rời khỏi đây!
Nắm chặt phong thư trong tay, cô cười nói: “Tôi đi vào phòng thay quần áo, thay quần áo xong, chúng tập sẽ lập tức đi phục hôn.”
Cô quay người bước nhanh đến phòng ngủ, Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu, nụ cười càng lúc càng tà mị.
Giang Vũ Phi nhanh chóng cởi quần áo ngủ, lúc đang chuẩn bị mặc quần áo vào, đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi tới. Cô giật mình, có điều vẫn ra vẻ trấn tĩnh nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi thay quần áo xong là đi liền.”
Giờ phút này cô là quá kích động, quá hưng phấn, hoàn toàn không còn tâm tư để hoài nghi Nguyễn Thiên Lăng là say thật hay là giả vờ say.
Cô đang mặc nội y, quay người đưa lưng về phía anh, đưa tay vòng ra sau lưng cài móc áo, đoán chừng do quá khẩn trương nên cô cài vài lần cũng không cài được.
Đột nhiên sau lưng có một lồng ngực rắn chắc áp vào, Giang Vũ Phi còn chưa kịp phản ứng gì, cơ thể đã bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau. Cánh tay rắn chắc của Nguyễn Thiên Lăng đặt trên ngực cô, cái cằm tì lên bờ vai cô, thở ra hơi thở nóng rực, còn mang theo mùi rượu say lòng người.
Cả người Giang Vũ Phi cứng đờ, cảnh giác hỏi anh: “Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra, anh không muốn đi phục hôn nữa sao?”
“Ngày mai hãy đi...” Anh vùi đầu vào cổ cô...
Giang Vũ Phi nắm chặt cánh tay anh, trong lòng vô cùng bất an: “Anh nói tối nay đi cơ mà!”
Nguyễn Thiên Lăng xoay người cô lại...
---
Giang Vũ Phi dựa lên người anh thở dốc. Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, nhếch môi quyến rũ cười nói: “Đồ ngốc, bây giờ là buổi tối, muốn phục hôn cũng phải đi vào ban ngày.”
Bỗng nhiên Giang Vũ Phi mở to hai mắt, khó có thể tin rằng anh đã lừa gạt cô.
Nguyễn Thiên Lăng càng cười càng tà mị, đột nhiên anh ôm lấy người cô, ném cô lên giường, ngay sau đó thân thể cường tráng hoàn mỹ của anh cũng nằm xuống...