“Rốt cuộc em tức giận cái gì?” Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục ép hỏi.
Giang Vũ Phi dùng sức giãy giụa một chút, phẫn nộ nói: "Tôi tức anh không quan tâm xem tôi có muốn hay không mà cứ ép buộc tôi ở lại, cứ nhất quyết phải phục hôn với tôi. Tức giận vì anh không tôn trọng tôi, không quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tức giận vì sao anh không cách xa tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa!"
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm hơn vài phần: "Chuyện phục hôn là do chính miệng em đồng ý, chẳng lẽ em đang gạt anh?"
"..." Cô biết ngay mà, anh ta cố ý nói dối để cô đồng ý.
"Vừa rồi em nói em sẽ phục hôn với anh, em liên tục đồng ý đến mấy lần, em còn nói tuyệt đối không gạt anh. Giang Vũ Phi, em có biết không, hậu quả của việc lừa gạt anh rất nghiêm trọng!" Nguyễn Thiên Lăng tức giận kêu to, giống như người bị lừa gạt không phải là cô mà là anh vậy.
"Nói, lúc nãy không phải là em lừa gạt anh! Nếu em dám lừa gạt tình cảm của anh, anh sẽ không tha cho em!"
Giang Vũ Phi cứng miệng, rất muốn nói là cô lừa gạt anh. Thế nhưng mà bộ dáng anh rất nghiêm túc, lại rất phẫn nộ, cô rất lo rằng khi cô nói ra anh sẽ thực sự trừng phạt cô. Trong lòng Giang Vũ Phi đột nhiên cảm thấy rất uất ức, rất khó chịu, cô phẫn hận nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cũng rơm rớm nước mắt.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi sáng lên, vẻ mặt dịu dàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Nói anh nghe, em không lừa gạt anh, em thật sự muốn phục hôn với anh đúng không?”
Anh ta có ý gì, muốn dùng lời nói bức ép cô thực sự đồng ý với anh ta sao?
Giang Vũ Phi cười lạnh nói: "Làm sao có thể, anh biết rõ là tôi đang gạt anh."
"Không, em không có gạt anh, em đã đồng ý sẽ phục hôn với anh." Nguyễn Thiên Lăng kiên định nói.
Giang Vũ Phi lại càng cười lạnh: "Đủ rồi, chính là tôi đang gạt anh, anh đừng lừa mình dối người nữa!"
Nguyễn Thiên Lăng cũng không tức giận, ngược lại còn sủng nịnh cười nói: "Được rồi, em không cần phải ngại, anh biết rõ kỳ thật trong lòng em đồng ý phục hôn với anh. Ngày mai chúng ta sẽ đi phục hôn được không?"
"Nguyễn Thiên Lăng, anh thật buồn nôn! Anh biết rõ tôi đồng ý với anh chỉ vì tôi muốn lấy được giấy tờ của tôi, làm sao tôi có thể kết hôn với anh lần nữa, tôi nói tôi tuyệt đối không... ưm..."
Người đàn ông đột nhiên chặn miệng cô lại, nuốt hết những lời cô muốn nói.
Cả người Giang Vũ Phi không thể nhúc nhích, cô thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Bộ dạng tôi như vậy, anh còn muốn chạm vào à?”
“Anh không chạm vào em, anh chỉ hôn em.” Nguyễn Thiên Lăng khàn khàn giọng nói.
Giang Vũ Phi nắm chặt nắm tay, trong lòng rất ghét anh tới gần, nhưng cơ thể mảnh mai lại khẽ run rẩy. Cô vẫn giãy giụa, cuối cùng không còn chút sức lực, chỉ có thể yếu ớt nằm ở trên giường thở dốc. Trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ mờ, cô nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng...
Không biết trôi qua bao nhiêu lâu, bao nhiêu thời gian, cuối cùng cô cũng mệt mỏi buồn ngủ. Trong lòng Giang Vũ Phi vừa thầm mắng Nguyễn Thiên Lăng, vừa chìm vào giấc ngủ.
---
Giấc ngủ này, cô ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy đã là giữa trưa. Trên giường chỉ có một mình cô, cô không mệt mỏi chống người ngồi dậy, cảm giác toàn thân đều rất đau nhức.
Chăn trượt từ trên người cô xuống, Giang Vũ Phi nhìn những dấu vết phủ kín cơ thể, lập tức hít vào một hơi lạnh, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua đều xuất hiện trong đầu.
Kỳ thật hành vi của Nguyễn Thiên Lăng đêm qua cũng không phải là quá kịch liệt, ngược lại là rất nhẹ nhàng.