Hơn nữa bây giờ nó còn mang thai con của con, con càng không thể bạc tình bạc nghĩa với nó!”
Đối với lời nói của mẹ, Nguyễn Thiên Lăng chỉ cười nhạt một tiếng, căn bản là không để trong lòng. Nếu như là trước đây, có lẽ anh sẽ lo cho thể diện và thanh danh của Nhan Duyệt, nhưng bây giờ anh sẽ không quan tâm đến người phụ nữ đó chút nào nữa. Cô ta đã hại chết con của anh, cơn tức này làm sao anh có thể nuốt trôi.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, cầm áo lên liền đi ra ngoài.
“Thiên Lăng, con đi đâu vậy? Nãy giờ mẹ nói với con, con có nghe thấy không, con không thể từ hôn với Nhan Duyệt, con có nghe thấy không hả...”
Nguyễn Thiên Lăng bước ra khỏi biệt thự, bỏ lại sau lưng giọng nói của bà Nguyễn xa dần.
---
Giang Vũ Phi xách vali đi một mạch rất lâu, cho đến lúc cô mệt mỏi, không đi nổi nữa, mới bước đi chậm lại.
Cô quay đầu nhìn lại, vẫn còn có thể nhìn thấy tòa biệt thự màu trắng của Lăng Nguyễn Thiên. Cao thật cao, kiến trúc kiểu lâu đài Châu Âu giống như quả bí đỏ vươn ra từ bụi cây, rất dễ làm người khác chú ý. Đó chính là biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng, hóa ra cô vẫn chưa đi quá xa, có lẽ vẫn chưa tới một cây số.
Giang Vũ Phi nhìn đường lớn rộng thênh thang không một bóng người, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi đâu. Trên người cô không có một đồng nào, không có điện thoại, không có thẻ ATM. Lúc này cho dù cô đi về nhà cũng phải đi mất mấy tiếng đồng hồ.
Giang Vũ Phi khẽ cắn môi, trong lòng lại thêm căm hận Nguyễn Thiên Lăng. Đều do anh ta nếu không phải do anh ta, bây giờ cô cũng sẽ không bất lực như vậy.
Trên người không có cái gì, chẳng lẽ muốn cô làm kẻ lang thang sao?
Càng tồi tệ hơn là cô đói bụng, vô cùng đói bụng, da bụng dính sát vào lưng rồi, giống như đã nhịn đói vài ngày vậy.
Giang Vũ Phi cố gắng chịu đựng cơn đói khát và mệt mỏi, bất đắc dĩ tiếp tục bước đi. Cô không quay trở về, cho dù sơn cùng thủy tận, đi đến cảnh tuyệt vọng, cô cũng sẽ không quay trở lại. Cô sẽ không quay về tìm Nguyễn Thiên Lăng, sẽ càng không cầu xin anh trả lại đồ cho cô. Cô đã chịu đựng đủ rồi, không bao giờ muốn gặp lại người đó nữa!
Giang Vũ Phi đi một lát, chợt nghe thấy tiếng ô tô ở phía sau. Không biết vì sao, ngay cả tiếng ô tô của Nguyễn Thiên Lăng cô nghe cũng nhận ra.
Giang Vũ Phi quay đầy lại nhìn, quả nhiên là xe của anh. Người đàn ông lái xe thể thao mui trần xa hoa dừng lại bên cạnh cô, cánh tay anh đặt lên cửa xe, trên mặt còn đeo cặp kính râm màu trà gọng vàng.
“Lên xe đi.” Anh thản nhiên nói với cô.
Âm hồn bất tán! Giang Vũ Phi chán ghét nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe, chậm rãi đi theo bên cạnh cô: "Có nghe thấy không, anh bảo em lên xe đi."
“...”
“Không muốn lấy đồ của em nữa sao?” Nguyễn Thiên Lăng cầm phong thư lắc lắc trước mặt cô.
Giang Vũ Phi dừng bước lại, lạnh lùng cười với anh: “Tôi không cần. Nếu anh thích thì lấy đi, anh đừng nghĩ có thể dùng những thứ đó để kìm hãm tôi.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, nở một nụ cười không ấm áp: “Em không cần? Vậy những thứ này đều thuộc về anh.”
“...”
“Trong thẻ ATM có rất nhiều tiền nhỉ, số tiền này em cũng không cần sao?”
“Không cần! Anh cần thì lấy đi!” Giang Vũ Phi lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, cô thật sự không quan tâm tới số tiền kia.
Nhưng mà bây giờ không có tiền, ngay cả một cái bánh bao cô cũng không mua nổi. Giang Vũ Phi càng nghĩ càng bực bội, cô cần gì phải giận dỗi rồi khiến mình chịu đói bụng, còn khiến bản thân phải vất vả.
Đột nhiên cô ngẩng đầu nói: “Trong đó có một ít tiền của tôi, trả tiền cho tôi, những cái khác đều tặng cho anh.”