Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng sắc bén, khóe miệng kéo ra một đường cong khác thường: “Rốt cuộc anh là ai?”
Giang Vũ Phi nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy hành động của họ, kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Trên người họ thế mà lại có súng lục, Nguyễn Thiên Lăng thì không có gì ngạc nhiên, nhưng cô không ngờ trên người Tiêu Lang cũng có.
Chẳng lẽ, những người có tiền đều mang súng bên mình để phòng thân sao?
Giang Vũ Phi lo lắng hai người họ sẽ bắn thật, nói với Địch Sinh: “Nhanh mở cửa cho tôi ra ngoài, anh cũng không muốn nhìn thấy thiếu gia nhà anh bị thương phải không!”
Địch Sinh hơi do dự rồi cũng mở khóa cửa, đẩy cửa xe đi ra ngoài, anh ta bước nhanh đến, rút súng trong người ra nhắm vào Nguyễn Thiên Lăng.
Hai đấu một, Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn bất lợi.
Giang Vũ Phi chạy lại, đứng bên cạnh không dám nhúc nhích: “Các anh làm gì vậy? Bỏ súng xuống!”
“Tới đây.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói, sắc mặt trầm xuống, như muốn giành thế thượng phong.
“Vũ Phi, đừng qua đó!” Tiêu Lang muốn giữ cô lại: “Nếu như em đồng ý, bây giờ anh có thể thay em giết chết anh ta, từ nay về sau anh ta sẽ không còn làm phiền em nữa.”
Giang Vũ Phi trợn tròn mắt kinh ngạc: “Tiêu Lang, anh đừng làm bậy, giết người là việc phạm pháp!”
“Đừng lo, ở đây không có ai, giết anh ta xong, chúng ta ném anh ta xuống biển cho cá ăn.” Tiêu Lang thản nhiên cười nói, một kế hoạch giết người mà được anh nói ra một cách hết sức nhẹ nhàng như vậy.
Nguyễn Thiên lăng cũng không khỏi cười lạnh: “Đúng đó, tôi cũng có ý nghĩ giống như anh vậy.”
“Hai đấu một, anh nghĩ anh có cơ hội thắng sao?” Tiêu Lang hỏi lại.
Nguyễn Thiên Lăng nói không chút sợ hãi: “Có muốn thử không?”
Hai người giằng co rất quyết liệt, không khí cũng vì bọn họ mà trở nên đông cứng lại.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, cô không muốn họ như vậy, đặc biệt là vì cô, giống cô như thể là hồng nhan họa thủy vậy.
Hơn nữa cô có tài đức gì mà lại có thể khiến họ liều mình sống chết!
“Tôi nói lại lần nữa, bỏ súng xuống!”
Không có ai đáp lại cô, Giang Vũ Phi liền cất bước đi. Mặc kệ họ, muốn nổ súng thì cứ nổ súng đi, ai sống ai chết đều không liên quan đến cô.
Nếu chết hết là tốt nhất, như vậy cô sẽ được giải thoát hoàn toàn.
“Phụ nữ chết tiệt, em đứng lại cho anh!” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng sa sầm, gọi cô: “Đến đây, đến bên cạnh anh!”
Anh bán mạng ở đây vì cô, vậy mà cô lại muốn đi, thật là không có lương tâm.
Giang Vũ Phi dừng bước nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
“Anh nói lại lần nữa, đến đây!” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đã hoàn toàn lạnh băng: “Không muốn anh nổ súng thì đến đây.”
"Vũ Phi, đến chỗ anh!” Tiêu Lang cũng lên tiếng, ánh mắt anh sắc lạnh, hoàn toàn không yếu thế: “Tin anh đi, anh hoàn toàn có thể bảo vệ được em, đi theo anh, anh ta không dám làm gì em đâu.”
“Họ Tiêu kia, lúc trước là anh vứt bỏ cô ấy, bây giờ lại muốn tìm cô ấy về, anh không thấy buồn nôn sao?” Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh, cố ý dùng lời nói châm chọc Tiêu Lang.
Đôi mắt Tiêu Lang càng âm trầm: “Anh thì có gì tốt, lúc trước vứt bỏ cô ấy, giờ lại giữ mãi không buông, anh càng làm cho người khác thấy buồn nôn hơn.”
Người tám lạng, kẻ nửa cân, ai cũng không phải người tốt.
Giang Vũ Phi quay người tiếp tục bước đi.
“Giang Vũ Phi, em đứng lại cho anh!” Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy hành động của cô, tức giận quát to.
“…”
“Anh nói em đứng lại cho anh!”
Giang Vũ Phi càng bước nhanh hơn, cô thực sự nhịn đủ rồi, tốt nhất là bọn họ mau mau nổ súng, chết hết cả đi!
Giang Vũ Phi bắt đầu chạy, Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng chửi một tiếng, chẳng chú ý nhiều nữa, nhấc chân đuổi theo.
“Đoàng…”