Cô pha trà bao giờ cũng rất thơm, cô biết Nguyễn Thiên Lăng không hề đề phòng đối với trà ngon.
Uống trà, ăn thêm mấy miếng bánh nhân vỏ mỏng, cảm giác thật là tuyệt. Giang Vũ Phi ăn rất ngon lành, Nguyễn Thiên Lăng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không chịu nổi sức hấp dẫn.
“Anh phải làm sao mới được ăn?” Anh cố ý ra vẻ thật đáng thương, giống như đứa trẻ yêu cầu được tặng quà vậy.
“Một miếng bánh mười ngàn, một ly trà một ngàn.” Giang Vũ Phi nói mà cũng không thèm ngước mắt lên.
Nguyễn Thiên lăng bật cười: “Em nói ngược, theo anh thấy, một ly trà trị giá mười ngàn, một miếng bánh mới trị giá một ngàn.”
“Tôi làm bánh tốn mất nửa tiếng, pha trà thì chỉ tốn mấy phút.” Cô tính giá là dựa trên thời gian làm ra sản phẩm.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ lại, cho rằng cô nói có lý. Chỉ cần là do cô làm thì đều đáng giá, không cần phải phân ra làm gì.
“Được, anh đưa cho em.”
“Muốn đưa thì đưa luôn đi! Không đưa thì tránh ra, đừng làm phiền tôi xem phim.” Giang Vũ Phi cố ý tỏ vẻ muốn làm khó anh, chính là bộ dạng không muốn cho anh ăn.
“Em chờ đó.” Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy đi lên lầu, đi lấy tiền mặt.
Anh không ngốc, anh biết Giang Vũ Phi chính là đang tìm cách hỏi xin tiền anh. Anh tịch thu toàn bộ đồ của cô, trên người cô ngay cả một xu cũng không có.
Anh nghĩ trên người cô không có tiền nên thiếu cảm giác an toàn, nên mới nghĩ cách xin tiền anh. Cho dù cô thật sự dùng tiền làm chuyện gì đó cũng không sao, anh cũng không sợ gì cả, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Cho nên cho cô một chút tiền không tính là gì, coi như là dỗ dành cô vui vẻ.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng cầm một xấp tiền xuống, mới tinh, tất cả đều là tiền mệnh giá 100 tệ.
“Đây.”
Giang Vũ Phi nhận tiền, đếm đếm, vừa đúng mười một ngàn.
“Anh có thể ăn.” Cô nói cho phép anh ăn, Nguyễn Thiên Lăng bật cười, anh ăn chút đồ ăn ở trong nhà mình cũng phải trả tiền, còn phải được cô cho phép, anh thật sự là quá đáng thương.
Nguyễn Thiên Lăng vừa uống trà ăn bánh, vừa nói: “Sau này mỗi ngày em có thể làm cho anh ăn, anh dùng tiền để mua.”
Giang Vũ Phi nghiêng người dựa vào sofa, chăm chú nhìn tivi, thản nhiên nói: “Anh định trông chừng tôi như vậy cả đời sao?”
Nguyễn Thiên Lăng uống một ngụm trà, kéo cô qua ôm lấy người cô: “Đương nhiên là không. Anh sẽ dành một năm để cho em quen với sự tồn tại của anh, chấp nhận anh, sau đó phục hôn với anh, dùng hôn nhân để trói buộc em cả đời."
Giang Vũ Phi giương mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt người đàn ông rất chân thành, anh nói rất nghiêm túc.
Trước đây, ngày nào cô cũng tưởng tượng anh sẽ nói với cô những lời này, thế mà từng ngày trôi qua tất cả chờ đợi đều chỉ nhận được nỗi thất vọng.
Cô không trách anh trước kia vô tình đối với cô, chỉ là rất trách anh đã gây tổn thương cho cô.
Có thể vô tình với cô, nhưng không thể cố ý làm tổn thương cô, đặc biệt là sau khi cô buông tay vẫn còn tiếp tục làm tổn thương cô.
“Nguyễn Thiên Lăng, nếu trước kia anh nói những lời này thì thật là tốt.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm: “Hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Có lẽ đã muộn rồi”
“Không đâu, anh chạy rất nhanh, bất kể em đi xa cỡ nào, anh cũng có thể đuổi theo, cho nên vĩnh viễn cũng không muộn.”
Anh yêu tôi sao?
Giang Vũ Phi há miệng, nhưng không hỏi lên lời.
Có những lời tốt nhất không nên nói ra, không nói ra thì có thể giả vờ như không biết.
Giang Vũ Phi đẩy anh ra, đứng lên: “Tôi đi lên lầu nghỉ ngơi.”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn bóng lưng của cô, trong mắt ánh lên vẻ u tối không rõ.
Sắc trời càng lúc càng tối, Giang Vũ Phi thấp thỏm không yên chờ Tiêu Lang đến.