Ánh mắt Tiêu Lang nhìn về phía Giang Vũ Phi, trầm mặc một chút rồi nói: “Vũ Phi, em chịu tin lời giải thích của anh không?”
“…” Giang Vũ Phi không trả lời.
Anh tiếp tục nói: “Lúc trước lựa chọn bỏ em lại, là anh bị ép buộc.”
“Chuyện này đã qua rồi, không nhắc tới nữa được không?” Giang Vũ Phi thản nhiên mở miệng nói, cho dù trước đây anh rời bỏ cô vì lý do gì, cô cũng không quan tâm.
“Không thể không nhắc, anh nhất định phải nói với em! Em có quyền được biết.” Tiêu Lang nghiêm túc nói: “Còn nhớ ngày hôm đó, trước khi tiệc đính hôn bắt đầu, có người tìm anh không? Anh ra ngoài, lên xe của bọn họ, tiếp theo là một đi không trở lại.”
Đương nhiên cô nhớ rất rõ chuyện hôm đó, cũng chính vào ngày hôm đó, cô đã tự nhủ với bản thân, sẽ không tin tưởng đàn ông nữa, cũng sẽ không rơi nước mắt vì bất cứ người đàn ông nào.
“Sau đó em gọi điện thoại cho anh, anh nói ba anh bệnh nặng, anh không thể không quay về.”
“Đúng, lúc ấy anh nói như vậy. Ba anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông ấy bệnh nặng là lấy cớ, anh bị ông ấy lừa, sau khi trở về anh mới biết, ông ấy vốn dĩ không bị bệnh.”
“Như vậy thì sao? Tiêu Lang, em nói rồi, cho dù anh vứt bỏ em vì lý do gì, em đều không quan tâm.”
Tiêu Lang tiến lên một bước, ánh mắt lạnh như băng lườm Nguyễn Thiên Lăng: “Nhưng anh bỏ đi, còn có một nguyên nhân rất quan trọng nữa! Cho dù ba anh thực sự bệnh nặng, anh cũng sẽ không chỉ nói một câu đã bỏ em lại. Nguyên nhân chính khiến anh bỏ đi, là vì Nguyễn gia bọn họ giở thủ đoạn hèn hạ!”
Nguyễn Thiên Lăng nheo cặp mắt sắc bén, giọng nói lạnh băng: “Lời này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ là chúng tôi cầm súng chĩa vào anh, bắt anh rời xa Giang Vũ Phi? Nếu như trong lòng anh thật sự có cô ấy, tôi thấy cho dù có giết anh, anh cũng sẽ không khuất phục ấy chứ.”
“Anh nói không sai! Nếu các người chĩa súng vào tôi, chắc chắn tôi sẽ không thỏa hiệp.” Tiêu Lang cười mỉa mai, giọng nói đầy ý châm chọc: “Nhưng các người lại dùng thủ đoạn hèn hạ hơn nữa, còn nghiêm trọng hơn so với việc chĩa súng vào tôi!”
Mí mắt Giang Vũ Phi khẽ giật một cái, anh nói thật sao?
Rốt cuộc lúc ấy Nguyễn gia làm gì anh?
“Anh hãy nói thử xem, Nguyễn gia chúng tôi bức bách anh như thế nào?” Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh hỏi lại Tiêu Lang, để xem rốt cuộc hắn ta có thể làm ra trò gì.
Tiêu Lang nắm chặt nắm đấm, phẫn hận nói: “Lúc ấy người tìm tôi chính là ông lão của Nguyễn gia các người, Nguyễn An Quốc! Ông ta phái người đưa tôi đi, nói có thứ muốn cho tôi xem, là đồ liên quan đến Vũ Phi, vô cùng quan trọng, cho nên tôi mới đi.”
“Vũ Phi, em biết ông ta cho anh xem thứ gì không?”
Giang Vũ Phi lắc đầu, trong lòng bất an, có chuyện gì mà cô không biết sao?
Tiêu Lang cười lạnh lùng nói: “Ông ta bảo anh rời xa em, không thể đính hôn với em, anh không đồng ý. Cuối cùng ông ta trực tiếp ném cho anh một thứ, anh xem xong, tức giận đến mức rất muốn giết ông ta!”
“Rốt cuộc ông nội tôi cho anh xem thứ gì?” Nguyễn Thiên Lăng gằn giọng ép hỏi: “Anh đừng có vòng vo, nói mau!”
“Ông ta cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn của anh và Giang Vũ Phi!”
“Anh nói gì?” Giang Vũ Phi kinh ngạc lên tiếng: “Giấy đăng ký kết hôn? Làm sao có thể, tôi đã sớm ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng rồi!”
Nguyễn Thiên Lăng cũng rất kinh ngạc, làm sao lại có giấy đăng ký kết hôn chứ?
Rõ ràng anh đã ly hôn với Giang Vũ Phi từ lâu, vì sao còn có giấy đăng ký kết hôn.