“Haiz…” - Ông lão lại thở dài một tiếng, cất giọng dịu dàng: “Cháu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ông nội tới thăm cháu.”
Bây giờ không phải lúc khuyên cô, mà là lúc nên để cô một mình điều chỉnh tâm lý của mình.
Nguyễn An Quốc quay lưng được hai bước, Giang Vũ Phi đột nhiên tung chăn đứng dậy, kiên quyết nói với ông: “Ông nội, cháu phải ly hôn với anh ta! Cháu không còn cách nào để tiếp tục sống với anh ta nữa!”
Nguyễn An Quốc nghiêng đầu, ngạc nhiên không nói nên lời.
Giang Vũ Phi sụt sùi, nghẹn nào nói: “Ông nội, thứ mà cuộc hôn nhân này đem đến cho cháu và anh ta không phải hạnh phúc, cháu nghĩ chỉ có chia tay mới có thể khiến cả hai được giải thoát.”
Nhìn vẻ kiên quyết của cô, Nguyễn An Quốc phân vân nói: “Thực ra hai đứa có ly hôn hay không, ông nội cũng chỉ có thể nói nhiều nhất đôi câu góp ý, không quyết định được gì. Mấu chốt vẫn là xem thái độ của Thiên Lăng. Vũ Phi, cháu nên nghỉ ngơi cho khỏe đã, ông sẽ bắt Thiên Lăng đến xin lỗi cháu. Còn nữa, chuyện ly hôn cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều, hai đứa được kết duyên vợ chồng là chuyện không dễ dàng, có nhiều lúc cũng phải nhường một bước để thấy trời xanh biển rộng.”
Quả nhiên ông nội vẫn không tán thành chuyện hai người ly hôn.
Giang Vũ Phi cúi đầu, khẽ "dạ" một tiếng, xem ra cháu đường ly hôn của cô thật sự rất gian nan.
Đợi mọi người đều đã đi hết, cô lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, thần sắc thờ ơ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nguyễn Thiên Lăng cả đêm không về, Giang Vũ Phi không cần phải đối diện với anh, lại được ngủ rất thoải mái.
Ngày hôm sau cô thức dậy, nghĩ đến việc ba dượng mở khách sạn là cô cảm thấy rất đau đầu.
Tuy rằng cô có thể biết trước được những chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng lại không có đủ năng lực để xoay chuyển càn khôn, thậm chí còn khiến cho sự việc trở nên tồi tệ.
Hình như là như vậy, cô được tái sinh là khiến cho mọi chuyện trở nên tệ hại.
Chẳng hạn như thái độ của Nguyễn Thiên Lăng đối với cô, ngày xưa tuy luôn ước gì được ly hôn với cô, nhưng ít nhất anh ta sống đối đãi cô một cách tương đối bình an vô sự.
Còn bây giờ, anh ta không những không ly hôn, mà giữa bọn họ ngược lại còn thường xảy ra vấn đề, dăm ba bữa là cãi nhau, khiến cho không khí bất hòa.
Còn nữa, kiếp trước lúc cô không có tiền cho ba dượng mượn, Nguyễn Thiên Lăng cũng không chủ động cho mượn, ba dượng cô không cách nào đầu tư khách sạn, thoát khỏi một kiếp nạn.
Nhưng hiện tại, Nguyễn Thiên Lăng chủ động cho ba dượng cô mượn tiền làm đảo lộn hết tất cả.
Nếu như cô không nghĩ cách ngăn cản vấn đề của khách sạn, dự là ba dượng vẫn chịu mất hết vốn liếng và đối mặt với pháp luật.
Giang Vũ Phi nhức đầu cau có, tại sao người khác tái sinh lại có thể làm cho gió nổi nước lên còn cô lại vô dụng như vậy, sau khi tái sinh còn làm cho mọi việc trở nên tệ hại.
Biết đâu cô thật sự là một kẻ vô dụng.
Một người vô tích sự như cô, sao ông trời lại còn cho cô tái sinh làm gì?
Trong khi Giang Vũ Phi đang ngồi ở nhà dằn vặt, Nguyễn Thiên Lăng lại đang ở “Dạ Hoàng” uống rượu vui chơi với người khác.
Bọn họ đã chơi thâu đêm, vẫn chưa có chút dáng vẻ mệt mỏi nào.
Đặc biệt là Nguyễn Thiên Lăng, tinh thần tỉnh táo, không có gì gọi là buồn chán hay mệt mỏi.
Kì thực anh là một người rất chịu chơi, một khi đã chơi, có thể liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi và đến lúc vào cuộc chơi thực sự, có thể đạt đến mức độ điên cuồng.
Thế nhưng anh đã lâu cũng chưa ra đây để mà chơi một trận sảng khoái như vậy.
Cuộc chơi lần này, cũng là đêm qua bị Giang Vũ Phi chọc cho anh tức không chịu được, muốn tìm một nơi để xả giận nên anh mới đến đây. Nhưng đã qua một đêm, anh phát hiện cơn giận mình vẫn chưa tan biến.
Trong đầu lắm lúc lại xuất hiện hình ảnh của Giang Vũ Phi.
Lắm lúc anh lại có cảm giác tức điên lên muốn bóp chết cô cho xong.