Anh đang làm việc bằng máy tính, lúc này cũng không bận, tư thế nhàn nhã ngồi dựa vào thành ghế.
Giang Vũ Phi đặt ly trà trước mặt anh: “Đây là trà pha cho anh.”
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô, mỉm cười nói: “Em pha?”
“Ai pha thì sao, dù sao cũng là cho anh uống.”
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1). Em đích thân đem trà đến cho anh, không có mục đích gì sao?” Nguyễn Thiên Lăng bưng ly trà lên, cũng không vội uống.
Giang Vũ Phi hơi nắm chặt khay: “Tôi có thể có mục đích gì, anh không uống thì thôi. Đưa đây tôi đem đi đổ.”
Cô vươn tay về phía anh, Nguyễn Thiên Lăng dùng tay đẩy tay cô ra.
Trà cô đưa cho anh dĩ nhiên là anh sẽ uống, chỉ là cô hận anh như vậy, không bao giờ làm bất cứ chuyện gì cho anh. Anh muốn uống trà cô pha, một ly còn phải trả một ngàn đồng tiền mặt, cho nên anh không thể không hoài nghi hành động của cô có mục đích gì đó.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào ly trà, sắc mặt lạnh nhạt: “Không phải em sẽ bỏ thuốc trong này đấy chứ?”
Giang Vũ Phi lập tức kích động: “Không uống thì thôi, không cần phải vu oan cho người khác!”
“Không phải em chưa từng làm chuyện này.” Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười nói, không có bất kỳ ý châm chọc cô chút nào.
“Đúng, tôi bỏ thuốc trong đó, anh dám uống không?”
“Thật sao?”
“Phải!”
Nguyễn Thiên Lăng thấy bộ dạng thở hổn hển cô, ngược lại còn nhận định cô không bỏ thuốc.
Anh cong môi quyến rũ cười nói: “Nếu là trà em pha, cho dù bên trong có bỏ thuốc độc anh cũng uống.”
“Thực sự có thuốc độc, uống vào sẽ chết, anh vẫn dám uống?” Giang Vũ Phi không nhịn được mà hỏi một câu.
“Phải, cho dù là bỏ thuốc độc anh cũng dám uống.” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên nghiêm túc, trong lòng Giang Vũ Phi có một chút áy náy.
Vì sao lúc cô cần anh đối tốt với cô, anh lại không tốt với cô một chút nào.
Lúc cô không cần, anh lại tốt với cô như vậy?
Nhưng cuộc sống như thế này sẽ nhanh chóng chấm dứt, đến lúc đó cô sẽ được giải thoát, anh cũng sẽ được giải thoát, bọn họ không cần dày vò lẫn nhau nữa, mọi người đều sẽ sống rất bình yên.
“Vậy anh uống đi, để tôi xem anh có thật sự dám uống không?” Giang Vũ Phi mặt không biểu cảm nói.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm liếc nhìn cô một cái, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc em tìm anh có mục đích gì?”
“Ngày mai tôi muốn về nhà một chuyến, rất lâu rồi tôi chưa về nhà.”
“Chỉ chuyện này thôi?”
“Không phải anh không cho tôi đi đâu sao? Đương nhiên tôi phải lấy lòng anh, để anh đồng ý cho tôi trở về.”
Người đàn ông nhếch mép, cười nói đầy tà tứ: “Thực ra em muốn lấy lòng anh, em nên biết phương pháp tốt nhất là gì. Lúc ở trên giường nếu em chủ động một chút, đừng nói là cho em trở về, cho dù đưa ra nhiều yêu cầu hơn nữa anh cũng đều đồng ý với em.”
Giang Vũ Phi xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Lấy lòng như vậy tôi không làm được! Xem ra anh không cần tôi lấy lòng như vậy, đưa ly cho tôi, anh đừng uống!”
Cô thò tay ra cướp, Nguyễn Thiên Lăng túm lấy tay cô, cô xấu hổ giằng tay ra rồi đi ra ngoài.
“Ai nói anh không uống. Anh chỉ đang cho em ý kiến, lần sau nếu em có yêu cầu gì, có thể chọn cách anh nói để lấy lòng anh.”
“Không có lần sau!”
“Được, pha trà cũng có thể lấy lòng anh, lần sau em có thể tiếp tục dùng phương pháp pha trà này.” Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười đầy vẻ sủng nịch, anh biết cô có thể tiến đến bước này đã rất không dễ dàng.
Anh không muốn dọa cô lùi lại, cho nên vẫn tiến hành theo tuần tự.
Trái ngược với sự sủng và nịch dung túng của anh, trong lòng Giang Vũ Phi có chút cảm giác mất mát.
***
(1) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: người nào tự dưng đối xử tốt với bạn thì tất có việc cần nhờ vả, hoặc muốn nhận được lợi ích từ bạn. Phi gian tức đạo dùng để hình dung có ý định không tốt đẹp với bạn.