Bác sĩ cười nói: “Vậy có thể là co thắt, ba tháng cuối cùng thai nhi sẽ phát triển rất nhanh, tử cung sẽ lớn lên, đồng thời dây chằng tròn trong tử cung sẽ bị kéo giãn, có thể khiến bụng bị co thắt. Đây là hiện tượng bình thường, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, giữ ấm, dinh dưỡng và sức khỏe thì sẽ không có vấn đề gì.”
Nhan Duyệt thở phào: “Tôi còn tưởng là sảy thai chứ.”
Bà Nguyễn cũng cười nói: “Đúng thế, lúc đấy dọa tôi sợ hết hồn, còn quên cả chuyện co thắt này.”
“Lăng, bác sĩ nói đứa bé sẽ lớn rất nhanh, còn hơn nửa năm nữa là nó sẽ ra đời. Đến lúc đó nó có thể mở mắt nhìn thấy ba mẹ rồi.”
“Còn có ông nội bà nội nữa.” Bà Nguyễn cười phụ họa.
Nhanh Duyệt hạnh phúc gật đầu: “Vâng, còn cả cụ nội nữa.”
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi.
Anh đưa Nhan Duyệt đến bệnh viện chỉ vì muốn xem thử cô ta thật sự đau bụng hay chỉ là giả vờ.
Nhưng mà họ lại diễn tiết mục tình thân trước mặt anh, cho rằng có thể cảm hóa được anh, có điều anh sẽ không bị lay động.
Anh đã không còn tình cảm với Nhan Duyệt, mặc kệ cô ta muốn tiếp cận anh thế nào, anh cũng không có cảm giác gì hết.
Cho nên dù cho đứa bé trong bụng cô ta là con anh, cho dù đứa bé được sinh ra, anh cũng vẫn sẽ không nảy sinh bất cứ tình cảm gì với cô ta hết.
Nguyễn Thiên Lăng vừa đi khỏi Nhan Duyệt đã ấm ức cắn môi: “Bác gái, có đôi khi cháu nghĩ, hay là cháu bỏ đứa bé này đi. Lăng không chịu nhận mẹ con cháu, anh ấy sẽ không cho hai mẹ con cháu một danh phận, cháu không cần thiết phải sinh đứa bé này ra, nếu không thì hai mẹ con chúng cháu sẽ chịu khổ cả đời.”
“Duyệt Duyệt, cháu đừng có suy nghĩ ngốc nghếch như vậy!” Bà Nguyễn lo lắng nắm chặt tay cô ta, an ủi cô ta: “Cháu yên tâm, bác chỉ chấp nhận cháu là con dâu bác. Giấy thỏa thuận kết hôn đều đã chuẩn bị xong, hôm nay bác sẽ nói với Thiên Lăng, bảo nó cưới cháu, ngày mai bác sẽ cho người đón cháu đến Nguyễn gia, tuyên bố với bên ngoài cháu chính là vợ của Thiên Lăng, cháu nói được không?”
“Lăng sẽ tức giận không ạ?”
“Bác là mẹ nó, nó dám giận bác sao.”
“Bác gái, vẫn là bác tốt với cháu nhất.” Nhan Duyệt tươi cười, lộ rõ vẻ cảm kích, trong lòng vô cùng đắc ý.
Xem ra, muốn ép thì vẫn là ép Nguyễn phu nhân mới có thể đạt được mục đích.
Ngày đó nhân lúc Nguyễn Thiên Lăng hôn mê, bọn họ đã lén in dấu vân tay của anh lên giấy thỏa thuận kết hôn, cô ta cho rằng bà Nguyễn sẽ ép Nguyễn Thiên Lăng lấy cô ta làm vợ ngay lập tức.
Kết quả là bà ta vẫn không chịu hành động gì, kéo dài hơn nửa tháng nay.
Hôm nay nếu không ép bà ta nói ra, không biết bà ta sẽ còn trì hoãn đến khi nào.
Cô ta không muốn tiếp tục trì hoãn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nhan Duyệt vuốt ve bụng, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ, con trai, con chính là bùa hộ mệnh của mẹ, chỉ cần có con ở đây, nhất định mẹ sẽ có được tất cả những gì mẹ muốn.
Bà Nguyễn đưa Nhan Duyệt về Nhan gia, sau đó quay về nhà.
Nguyễn Thiên Lăng đang làm việc trong thư phòng, dạo gần đây anh rất bận, hầu như ngày nào cũng làm việc đến đêm.
Bà Nguyễn bưng ly trà gõ cửa và đi vào thư phòng, đặt ly trà trước mặt anh.
“Thiên Lăng, con có thời gian không? Mẹ muốn nói chuyện với con.” Bà Nguyễn mỉm cười hiền từ, mỗi khi bà ta cười như vậy, Nguyễn Thiên Lăng đều hiểu bà ta đang muốn yêu cầu gì đó.
Nguyễn Thiên Lăng ngừng làm việc, ngước mắt lên nhìn về phía mẹ mình: “Chuyện gì vậy?”
“Chính là chuyện đám cưới của con và Duyệt Duyệt. Thiên Lăng, mẹ biết tình cảm của con và Duyệt Duyệt có chút vấn đề, nhưng đứa trẻ vô tội. Duyệt Duyệt hiện đang mang thai con của con, con không thể không quan tâm đến hai mẹ con nó. Nghe mẹ đi, kết hôn với Duyệt Duyệt, cho mẹ con nó một danh phận được không?”
Gần đây Nguyễn Thiên Lăng rất đầu đầu vì mẹ anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện của anh và Nhan Duyệt.
Anh thản nhiên nói: “Mẹ, con nói rất rõ ràng, con sẽ không kết hôn với cô ta, vì sao mẹ cứ nhất quyết muốn gán ghép cô ta với con?”