Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng càng muốn cười khẩy, mẹ anh đã kiên quyết nhận định đứa bé kia là của anh.
Bà thà tin tưởng Nhan Duyệt cũng không chịu tin lời anh nói.
“Vậy thì chờ cô ta sinh đứa trẻ ra rồi hãy nói, sau khi sinh xác định là của con, rồi hãy thừa nhận đó là cháu trai của mẹ cũng không muộn.”
“Nhưng con không kết hôn với Duyệt Duyệt, đứa bé kia sẽ không được sinh ra. Con bé không thể chưa chồng đã sinh con, Nhan gia cũng không cho phép con bé chưa kết hôn mà đã sinh con. Duyệt Duyệt không phải những người phụ nữ khác, con bé không giống bọn họ, con cũng không thể đối xử với con bé như những người phụ nữ khác. Thiên Lăng, nghe mẹ khuyên một câu, kết hôn với Duyệt Duyệt đi.”
“Con vẫn nói câu đó, con sẽ không lấy cô ta làm vợ.” Nguyễn Thiên Lăng nói với vẻ không hề muốn thương lượng.
Bà Nguyễn thấy anh không có một chút ý chấp thuận nào, quyết định không khuyên anh nữa.
“Thiên Lăng, mẹ cũng không gạt con, hiện tại với tình hình này, con không cưới con bé cũng không được.”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn mẹ mình, trong mắt hiện rõ vẻ không hiểu.
Anh hơi nhướn mày: “Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì?”
Thực ra bà Nguyễn cũng rất chột dạ, bà ta hiểu rõ tính khí của con trai mình, người khác càng đối nghịch với anh, anh lại càng không thỏa hiệp. Cho nên bà ta nói ra chân tướng, nhất định sẽ khiến anh phẫn nộ.
Nói không chừng còn sẽ phá hoại tình cảm mẹ con giữa bọn họ.
Nhưng không nói thì lại không được.
Làm cũng đã làm rồi, đã không còn đường quay đầu lại nữa. Hơn nữa bà ta không thể để Nhan Duyệt bỏ đứa trẻ đi, Nhan Duyệt nhất định phải gả vào Nguyễn gia.
Bà Nguyễn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Ngày đó lúc con bị bỏ thuốc nằm viện, mẹ và ba con đã làm một tờ thỏa thuận kết hôn, sau đó cho con ấn dấu vân tay lên đó. Con nên biết, nếu mẹ công bố giấy thỏa thuận này ra ngoài, cho dù con và Nhan Duyệt không đi đăng ký kết hôn, quan hệ vợ chồng của các con cũng đã là thật. Cho nên tốt nhất con nên kết hôn với con bé, đừng ép mẹ dùng đến cái này để uy hiếp con.”
Nguyễn Thiên Lăng đứng phắt dậy, dùng sức ấn hai tay lên bàn làm việc, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
“Mẹ, mẹ đang nói gì?” Anh cắn rắng, hỏi từng chữ từng câu.
Bà Nguyễn hơi hất cằm, cứng rắn mở miệng nói: “Mẹ nói nhân lúc con hôn mê, chúng ta để con ấn dấu vân tay lên giấy thỏa thuận kết hôn. Bản gốc mẹ đã cất đi, nếu con không muốn mất mặt, tốt nhất hãy kết hôn với Nhan Duyệt!”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt bàn tay, cố gắng khắc chế cơn phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng.
Anh thật muốn ngửa mặt lên trời cười thật to!
Anh vừa nghe được cái gì, ba mẹ của anh mà lại nhân lúc anh hôn mê, cho anh ký giấy thỏa thuận kết hôn!
Vậy mà bọn họ có thể đối xử với anh như vậy, bọn họ là ba mẹ của anh, nhưng bọn họ lại gài bẫy anh!
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng vô cùng phẫn nộ, cũng rất đau lòng.
Nếu người phụ nữ trước mặt không phải là mẹ anh, anh nhất định sẽ không nhịn được mà bóp chết bà ta!
“Được lắm, các người được lắm!” Nguyễn Thiên Lăng tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cũng không biết nên nói gì để diễn tả sự tức giận trong lòng.
“Thiên Lăng.” Bà Nguyễn thấy bộ dạng anh như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu: “Con đừng trách mẹ, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con. Giang Vũ Phi và con là không thể nào, mẹ kiên quyết không đồng ý con ở bên cô ta. Nhan Duyệt có con của con, con nên lấy con bé làm vợ.”
“Đủ rồi!” Nguyễn Thiên Lăng phẫn nộ gào thét, trong mắt bắn ra sự tức giận làm cho người ta sợ hãi: “Mẹ, nếu như mẹ thật sự muốn tốt cho con, thì đưa giấy thỏa thuận kết hôn cho con!”
“Không được, trừ khi con và Nhan Duyệt kết hôn, nếu không mẹ sẽ không đưa cho con.” Bà Nguyễn lắc đầu, thái độ rất kiên định.
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt nắm đấm lần nữa: “Con nói đưa cho con!”