Vệ sĩ vừa dứt lời, Giang Vũ Phi liền nghe thấy tiếng ô tô lái tới từ phía sau.
Cô quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hai chiếc xe con màu đen đang lao đến rất nhanh.
Đèn xe sáng choang, bóng dáng cô lập tức lọt vào mắt của người ở trong xe.
Cặp mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nheo lại, lạnh giọng hạ lệnh: “Bắt lấy bọn họ!”
“Vâng!”
“Nhanh lên!” Vệ sĩ kéo cô tăng tốc, chạy vào một con hẻm nhỏ.
Xe không thể lái vào hẻm nhỏ, Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa xuống xe, đi nhanh vào theo. Người anh đưa đến cũng nhanh chóng đuổi theo, Giang Vũ Phi có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập lại nặng nề sau lưng.
Con đường trong hẻm nhỏ gồ ghề, lại còn không có đèn đường.
Có mấy lần Giang Vũ Phi suýt chút nữa đã trượt chân, cô mệt đến nỗi hít thở cũng thấy đau đớn, nhưng vừa nghe thấy tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, cô lại liều mạng mà tăng tốc chạy.
“Những người khác đâu?” Cô thở dốc hỏi vệ sĩ, cô nhớ trước khi Tiêu Lang rời đi có để lại ba người bảo vệ cô.
“Bọn họ đi nghĩ cách ngăn Nguyễn Thiên Lăng lại, tôi thấy nhất định là thất bại rồi.”
Giang Vũ Phi ngậm miệng lại, cắn răng chạy trốn. Nếu như bị bắt thì rất có lỗi với mấy người liều sống liều chết bảo vệ cô.
Lúc chạy ngang qua một xưởng làm đậu hũ, vệ sĩ đột nhiên dừng lại.
Anh ta đá văng một tấm ván gỗ, bảo Giang Vũ Phi chui vào: “Cô trốn ở bên trong, nghĩ cách liên lạc với thiếu gia, tôi dụ bọn họ đi.”
“Được!” Giang Vũ Phi nhanh chóng chui vào, để tấm ván gỗ kia lại chỗ cũ.
Bên trong có rất nhiều thùng gỗ và hòm chứa đồ gỗ, cô ẩn núp dưới một cái hòm gỗ, nín thở không dám động đậy.
Vừa ẩn núp xong thì truyền đến tiếng bước chân của một đám người từ xa đang đến gần.
Xuyên qua khe hở của hòm gỗ và cửa gỗ, Giang Vũ Phi có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có mấy bóng người đang lắc lư.
“Thiếu gia, hình như người chạy về hướng bên kia. Nhưng mà chỉ có một người, gần như không nhìn thấy Giang tiểu thư.”
Ánh mắt thản nhiên của Nguyễn Thiên Lăng di dời đến xưởng đậu hũ bên cạnh, anh đi lên phía trước, tay ấn lên trên một miếng ván gỗ, đẩy nhẹ một cái, tấm ván gỗ rơi xuống.
Giang Vũ Phi thót tim, sợ tới mức không dám tạo ra một cử động nhỏ.
“Đuổi theo.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói.
“Vâng.” Mấy thủ hạ mau chóng đuổi theo, Giang Vũ Phi thở phào một hơi, nhưng lúc nhìn ra bên ngoài thấy Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn đứng đó, tim cô lại treo lên lần nữa.
Sao anh ta còn không đi?
Nguyễn Thiên Lăng lại đá văng một tấm ván gỗ, nhấc chân đi tới.
Trên người anh mặc áo khoác màu đen, giày da sáng bóng bước đi trên mặt đất phát ra tiếng bước chân rất nhỏ. Giang Vũ Phi nín thở không dám cử động, nắm chặt hai bàn tay trắng nõn, bên trong toàn là mồ hôi.
Nguyễn Thiên Lăng nhàn nhã đi tới, bước chân không nhanh cũng không chậm, đi đến trước hòm gỗ, anh nhấc một chân lên, Giang Vũ Phi sợ tới mức suýt chút nữa đã thét lên.
Cô tưởng là anh sẽ đá văng hòm gỗ ra, kết quả anh chỉ dẫm chân lên trên.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi, trong lòng vẫn căng thẳng bất an, rốt cuộc anh ta có phát hiện ra cô không?
Nguyễn Thiên Lăng lấy ra một điếu thuốc, mở cái bật lửa bằng bạc, châm thuốc lá.
Anh cứ đứng đấy như vậy, không đi cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng hút thuốc.
Rất lâu sau, đúng lúc toàn thân Giang Vũ Phi tê cứng, toàn bộ thủ hạ của Nguyễn Thiên Lăng quay ngược trở lại.
“Thiếu gia, người trốn thoát mất rồi, không bắt được!”
“Cũng không thấy Giang tiểu thư, chúng tôi không tìm được cô ấy.”
Nguyễn Thiên Lăng vứt đầu thuốc lá xuống đất, bàn chân giẫm lên hòm gỗ đặt xuống mặt đất, giẫm tắt đầu thuốc lá.
“Chạy thì thôi, chạy được một lần chứ không chạy được mãi, tôi sẽ ghi sổ hết những chuyện này với họ Tiêu kia.”