Dưới ánh mặt trời chói chang, anh nhỏ bé ngồi trên bãi cỏ, mà bên chân anh, là một con diều hâu đã chết.
Trên chân diều hâu cột một sợi dây xích, giống y như tình huống hiện tại.
“Không...” Nguyễn Thiên Lăng hoảng loạn gọi, Giang Vũ Phi không thể chết được, tuyệt đối không thể chết!
Anh ngồi xổm xuống, run rẩy lấy chìa khóa ra mở khóa, nhưng ổ khóa quá nhỏ, anh thử mấy lần cũng không thành công.
Nguyễn Thiên Lăng rất hận bản thân, anh thật đáng chết, tại sao anh lại tạo ra thứ này, anh thật sự rất đáng chết!
Thật vất vả mới mở được khóa, anh lập tức ôm Giang Vũ Phi chạy ra ngoài.
---
Xe cứu thương chạy nhanh như bay trên đường, Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay Giang Vũ Phi.
Nghe bác sĩ nói, anh thật sự lo sợ vô cùng.
“Bệnh nhân huyết áp quá thấp, tim đập rất yếu...”
“Lập tức chuẩn bị, một khi tim ngừng đập, phải lập tức làm kích điện tim!”
“Gọi về bệnh viện báo cáo tình hình người bệnh, thông báo để bệnh biện chuẩn bị tốt công tác chuẩn bị phẫu thuật…”
Nguyễn Thiên Lăng hít thở nặng nề, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Anh cảm giác mình có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng anh không thể ngã xuống, Giang Vũ Phi vẫn còn đang cấp cứu, anh không thể ngã xuống được.
“Tim bệnh nhân đã bắt đầu đập ổn định…”
Đột nhiên bác sĩ nói một câu, khiến anh ngẩng phắt đầu lên, anh nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ, mặc dù yếu ớt nhưng tim đã đập ổn định trở lại, anh lập tức có cảm giác như trút được gánh nặng.
Rất nhanh xe cứu thương đã đến bệnh viện, Giang Vũ Phi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Nguyễn Thiên Lăng yếu ớt tựa vào vách tường, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Đây là lần thứ hai cô phải vào cấp cứu, mỗi lần gần như đều như rút hết sức lực của anh.
Lần thứ nhất cô vào là vì Nhan Duyệt, còn lần này là vì anh…
Nguyễn Thiên Lăng tựa vào vách tường thở dốc nặng nề, đôi mắt sâu thẳm càng lúc càng u tối.
Vũ Phi, nếu như em cần tự do, vậy thì anh sẽ buông tay, cho em được tự do.
Anh sẽ hoàn toàn buông tay em, sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của em nữa...
Nguyễn Thiên Lăng không biết mình đã đứng bao lâu, cuối cùng Giang Vũ Phi cũng được đẩy ra.
“Nguyễn tiên sinh, tình hình bệnh nhân đã ổn định, cũng may không mất quá nhiều máu, cấp cứu kịp thời, trừ vết thương phải cần có thời gian để lành lại, thì không có gì đáng ngại nữa.”
“Cám ơn mọi người.” Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng mở miệng, bác sĩ hơi kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ anh lại biết nói cảm ơn.
“Đừng khách khí, đây là bổn phận của chúng tôi.”
Giang Vũ Phi được đẩy sang phòng bệnh, chiếc váy trắng trên người cô đã được thay ra, mặc bộ đồ rộng có hoa văn sọc của bệnh viện vào.
Trên trán cô quấn băng gạc, trên lớp băng gạc dày có thể nhìn thấy vết máu đỏ tươi thấm ra.
Nguyễn Thiên lăng ngồi bên cạnh giường, ánh mắt sâu thẳm u tối nhìn cô chằm chằm, mím môi không nói một lời.
Cho tới tận bây giờ, nghĩ lại mà anh vẫn còn sợ hãi.
Nếu anh về muộn một chút, có phải sẽ không cứu được cô không?
Hoặc là vết thương của cô nặng hơn một chút, có phải sẽ không cứu được không?
Nguyễn Thiên Lăng thấy thật may mắn, nhưng cũng không dám mừng.
Bởi vì may mắn như thế này anh không muốn có lần thứ hai, anh nhất định phải buông tay, không thể mạo hiểm thêm một lần nữa.
Anh không quên được vết máu bắn trên vách tường.
Hình ảnh như vậy chỉ nói lên một điều duy nhất, hành vi của Giang Vũ Phi cương quyết tuyệt tình đến thế nào.
Cô đang dùng tính mạng để đổi lấy tự do, dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội có thể hoàn toàn rời khỏi anh.
Cô cũng làm đến mức này rồi, sao anh có thể tiếp tục trói buộc cô, không để cô đi.
Nguyễn Thiên Lăng cầm bàn tay lạnh giá của cô, trong mắt tràn ngập đau xót.