Thím Lý thở dài nói: “Dù sao cô và thiếu gia cũng là kết hôn nhưng không có tình cảm, thiếu gia lại là người rất lạnh lùng, cô lại quá ngượng ngùng, tình cảm giữa hai người rất khó tiến thêm một bước. Sau này, khi bạn gái cũ của thiếu gia trở lại, cô cũng không muốn sống cùng với thiếu gia nữa, cho nên hai người mới ly hôn.”
Nghe đến đây, tâm trạng kích động của Giang Vũ Phi mới giảm xuống chút ít.
Hóa ra cô đã quên cuộc hôn nhân đó là một cuộc hôn nhân không hề có màu sắc.
Điều này hoàn toàn không giống với hôn nhân mà cô tưởng tượng lúc nhỏ.
Mong muốn và sự thật chênh lệch lớn như vậy, không tránh khỏi trong lòng Giang Vũ Phi sẽ không chấp nhận được.
“Có điều sau khi hai người ly hôn, thiếu gia mới nhận ra là cô rất tốt, cũng dần dần yêu cô, muốn làm lại từ đầu với cô, nhưng thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, không ai dạy cậu ấy làm sao để đối xử tốt với người khác. Cho nên nhiều lần thiếu gia không cẩn thận đã làm cô tổn thương, càng làm cho cô xa lánh thiếu gia, sau đó cô nhất quyết không chấp nhận lại thiếu gia lần nữa.”
Thím Lý không nói quá nhiều về quá khứ của họ, bà cất giấu trong lòng, vô thức lại đang nói tốt cho Nguyễn Thiên Lăng.
Cũng là hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau lần nữa.
Bà không muốn nhìn thiếu gia đau khổ, nếu có thể nhân cơ hội Giang Vũ Phi mất trí nhớ để hai người họ trở lại bên nhau, đó cũng là một chuyện tốt.
Giang Vũ Phi hơi đỏ mặt, ngại ngùng hỏi: “Thím nói anh ấy yêu tôi sao?”
“Đúng vậy đó, thiếu gia thật sự rất quan tâm đến tình hình của cô. Cô hôn mê mấy ngày nay, ngày ngày thiếu gia đều muốn đến thăm cô, nhưng lại sợ cô đột nhiên tỉnh lại không muốn nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy luôn lén đến thăm, sau đó lặng lẽ rời đi.”
“Vậy sao? Thím Lý, tôi không yêu anh ta sao?”
“Trước kia cô rất yêu thiếu gia, nhưng mà khi đó thiếu gia không yêu cô, sau này cô chán nản, không muốn yêu nữa, thiếu gia lại yêu cô. Cô Giang, kỳ thật thiếu gia là một người rất ưu tú, cô có thể cho thiếu gia thêm một cơ hội, yêu cậu ấy một lần nữa không?
Đôi mắt Giang Vũ Phi lấp lánh, không biết phải trả lời như thế nào.
Trong lòng cô có chút không bình tĩnh, có người yêu cô, cô cảm thấy tâm tình rất rối loạn.
Chưa từng có người nào nói yêu cô, ngay cả mẹ cô cũng rất hời hợt với cô, cả đời này đúng là cô chưa được trải qua cảm giác được yêu.
Huống chi người yêu cô bây giờ, là một người khác giới, còn là chồng cũ của cô nữa, trong lòng cô hoàn toàn không thể nào bình tĩnh trở lại.
“Thím Lý, không phải bà nói là bạn gái cũ của anh ấy trở lại...”
“Thiếu gia và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, thiếu gia đã không còn thích cô ta từ lâu rồi.”
“À.” Giang Vũ Phi à một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Thím Lý biết tật xấu của cô là hay xấu hổ, bà cười nói: “Cô Giang, cô vừa mới tỉnh lại, không nên để quá mệt, cô nên nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
“Dạ.” Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, trong lòng lại nghĩ đến những lời thím Lý nói.
Vậy là cô đã kết hôn, còn ly hôn nữa, thật sự là quá sức tưởng tượng.
Càng không thể tưởng tượng nổi người yêu cô lại là Nguyễn thiếu gia ưu tú như vậy.
Bởi vì thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ Giang Vũ Phi rất thích đọc truyện cổ tích, thích nhất là câu chuyện Cô bé Lọ Lem.
Khi còn nhỏ cô cho rằng mình chính là cô bé Lọ Lem, luôn mong đợi có thể mang giày thủy tinh, ngồi trên xe bí ngô đi tham gia vũ hội, gặp bạch mã hoàng tử của mình.
Bây giờ cô phát hiện mình cũng có chút giống cô bé Lọ Lem.
Thế nhưng cô có thể tìm được hoàng tử hoàn mỹ, sau đó sống cuộc sống hạnh phúc giống cô bé Lọ Lem hay không?
Chồng cũ của cô, có phải là hoàng tử mà cô đã chờ đợi bao lâu nay không?
Tâm tư đơn thuần lại ngây thơ, Giang Vũ Phi suy nghĩ lung tung một hồi, cuối cùng cũng không cưỡng lại cơn buồn ngủ, cô liền ngủ thiếp đi.
Thím Lý trông chừng cô, cũng không đi qua phòng bệnh bên cạnh.